"Lục công chúa điện hạ giá đáo!"
Một giọng nói bén nhọn mà the thé đột ngột vang lên xé toạt không gian, làm cho khung cảnh chung quanh đang ồn ào liền yên tĩnh lại.
Ngay khi tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy ngay một cổ kiệu quý phái được mấy người thị vệ cùng khiêng tới. Rèm che của cổ kiệu kia không được rũ xuống, nên mọi người đều nhìn thấy được một nữ tử tuyệt mỹ đang ngồi ở bên trong, một thân y phục màu vàng nhạt ưu nhã mà cao quý, thần sắc đầy vẻ cao cao tại thượng coi rẻ người khác.
"Mộng Dao, nàng đến rồi?"
Hai mắt Diệp Thiên Vấn sáng ngời, bước nhanh vế phía Giang Mộng Dao, rồi đưa một tay của mình ra đến trước mặt Giang Mộng Dao, trên khuôn mặt anh tuấn khẽ mỉm cười thật ôn hòa.
So với Diệp Thiên Vấn âm trầm khi trò chuyện cùng Diệp Cảnh Huyền lúc trước, thì giờ phút này, Diệp Thiên Vấn lại giống như một vị công tử lịch thiệp nho nhã đầy phong độ, cả người đều tản mát ra mị lực mãnh liệt.
Sắc mặt Giang Mộng Dao cũng trở nên rất dịu dàng, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của Diệp Thiên Vấn, mượn lực của hắn ta mà đứng lên, vững vàng ổn định đứng bên cạnh của Diệp Thiên Vấn.
"Bái kiến công chúa điện hạ!"
Nhìn thấy Giang Mộng Dao xuất, toàn bộ người có mặt trong tế tràng đều quỳ xuống, ngoài trừ hai người Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh là vẫn đứng yên như cũ, cũng vì vậy mà cả hai vô cùng nổi bật giữa đám người Diệp gia.
"Diệp ca ca!"
Đúng lúc này, một nữ nhân ăn mặc trang điểm như một cung nữ đột nhiên điên cuồng lao vọt về phía của Diệp Cảnh Thần. Giọng nói của người nữ nhân này mang theo sự kích động khó tả, chỉ chớp mắt thì đã lao đến trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Nghe thấy giọng nói bén nhọn của nữ nhân kia, Diệp Cảnh Thần liền có chút hơi ngẩn người, chợt ông nhìn thấy diện mạo quen mắt của người nữ nhân vừa đột ngột xuất hiện trước mặt mình, thì khuôn mặt của ông ngay lập tức liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi: " trưởng công chúa? Tại sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Cảnh Thần đã sớm nghe được tin tức trưởng công chúa bị bệ hạ cấm túc trong tẩm cung của mình, thật sự không ngờ tới, bà ta lại dám kháng chỉ, trà trộn vào đám cung nữ đi theo Giang Mộng Dao công chúa tới đây.
"Diệp ca ca, cuối cùng chàng cũng về rồi!" hai mắt của Diệp công chúa rưng rưng: "Chàng có biết ta ở chỗ này chờ chàng bao lâu rồi không? Vì chàng mà ta đã nhiều lần cự tuyệt mệnh lệnh thành thân của hoàng huynh, chỉ vì muốn chờ chàng quay về mà thôi."
Diệp Cảnh Thần lui về sau vài bước, sợ nước bọt của trưởng công chúa sẽ bắn trúng mặt của mình, sự ôn nhuận trong mắt Diệp Cảnh Thần lúc này đã biến mất một cách sạch sẽ như chưa bao giờ có, thay vào đó là sự chán ghét không gì tả nổi.
"Trưởng công chúa xin tự trọng một chút!"
"Tự trọng?"
Trưởng công chúa hoàn toàn bị hai chữ tự trọng này của Diệp Cảnh Thần chọc tức, khuôn mặt của bà ta ngập tràn phẫn nộ: "Chàng cư nhiên kêu ta phải tự trọng? Hừ, cho dù ta có tùy tiện thế nào đi nữa, thì cũng không tùy tiện bằng con tiện nhân đang đứng bên cạnh chàng kia! Ả ở trước mặt bao nhiêu người mà lại ngang nhiên ôm lấy cánh tay chàng như vậy, chẳng lẽ không sợ người khác chê cười hay sao?"
Trưởng công chúa hung hăng trừng mắt nhìn Quân Phượng Linh, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nếu không phải tiện nhân này, thì mình đã sớm trở thành thê tử của Diệp ca ca, là do ả ta vung đao đoạt tình, cướp đi mất Diệp ca ca mà mình yêu.
Suy nghĩ này của trưởng công chúa quả thật là quá lừa mình dối người! Cho dù không có sự xuất hiện của Quân Phượng Linh, thì Diệp Cảnh Thần cũng không có khả năng sẽ nghênh thú bà ta.
"Trưởng công chúa, ngươi là đang kể chuyện cười à?" Diệp Cảnh Thần cười khẩy một tiếng: "Quân nhi là thê tử của ta, bất luận nàng ấy làm gì thì cũng là chuyện đương nhiên, ở đâu ra hai chữ tùy tiện chứ? Thế nhưng, một đại cô nương như công chúa ngươi, chưa thành thân mà suốt ngày chạy theo quấn lấy nam nhân đã có thê tử, có phải là quá không có liêm sỉ rồi không?"
"Diệp ca ca, chàng mắng ta? Chàng lại vì con tiện nhân này mà mắng ta?" trưởng công chúa vừa chỉ vào Quân Phượng Linh, vừa tức giận nói: "Bây giờ ta lập tức giết chết con tiện nhân này, xem chàng làm sao mà bảo vệ ả ta? Người đâu! Mau bắt Quân Phượng Linh đem đi bầm thây vạn đoạn cho ta!"
Nghe mệnh lệnh của trưởng công chúa, chúng hộ vệ đều quay qua hai mặt nhìn nhau, bất quá, bọn họ đều thấy Mộng Dao công chúa không hề có ý ngăn cản trưởng công chúa, cho nên cũng liền to gan mà tiến lên.
Trưởng công chúa liền đắc ý mà hất cằm: "Quân Phượng Linh, ngươi chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ ai cũng có thể làm phu quân, vậy mà còn không biết xấu hổ đi đoạt nam nhân của người khác! Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn đê tiện quyến rũ Diệp ca ca, thì Diệp ca ca sao có thể bỏ ta mà đi nghênh thú ngươi chứ?"