"Phụ hoàng!"
Mộc Trấn Thiên từ ái nhìn Mộc Tuyết Hinh, trong mắt tràn trề yêu thương, khiến Mộc Tuyết Hinh có cảm giác như mọi thứ không được chân thực cho lắm.
"Tuyết Hinh, để con chịu ủy khuất rồi!"
Mộc Tuyết Hinh rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc nữa, nàng nhào vào lòng Mộc Trấn Thiên, òa khóc nức nở.
"Phụ hoàng, người không có việc gì, thật tốt quá! Cuối cùng người cũng không sao nữa rồi! Hoàng nhi còn tưởng đời này không thể gặp lại phụ hoàng được nữa!"
Nhờ Vân Lạc Phong!
Nếu không có Vân Lạc Phong, nàng chỉ có thể tương ngộ với phụ hoàng ở chốn hoàng tuyền.
Vân Lạc Phong xuất hiện đã cứu phụ hoàng một mạng, cũng cứu Mộc Tuyết Hinh nàng một mạng.
Cầm phi hóa đá chôn chân ở cửa, khắp người ứa mồ hôi lạnh, bà ta muốn cất bước đi vào nhưng hai chân cứ như mộc rễ cấm sâu xuống đất.
"Cầm phi nương nương, không phải người nói hoàng thượng đã băng hà à? Còn nói tứ công chúa là hung thủ? Vậy hiện tại, chuyện này là thế nào?"
Một vị trung thần lạnh lùng quát lên chất vấn, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Mặt mày Cầm phi tái nhợt, cánh môi run rẩy, bà ta trăm tính ngàn tính, lại chưa từng tính tới hoàng thượng sẽ tỉnh lại.
Xong rồi!
Lúc này đây, bà ta thật sự xong rồi!
Mộc Trấn Thiên nghe vị trung thần kia nói, ánh mắt sắc bén như dao lập tức hướng về Cầm phi: "Cầm phi, có phải nàng nên giải thích cho trẫm rõ chuyện này là như thế nào không? Trẫm chẳng qua chỉ bệnh một thời gian ngắn, vậy mà các ngươi dám ức hiếp con gái bảo bối của trẫm?"
"Hoàng.... Hoàng thượng....."
Phịch!
Cầm phi quỳ xuống, mặt đầy nước mắt, biểu tình cực kỳ đáng thương, làm người ta thương xót.
"Thần thiếp không phải cố ý, là có người muốn mượn tay thần thiếp vu oan hãm hại, thần thiếp vô tội!"
Nói xong lời này, Cầm phi nhìn về phía Mộc Tuyết Hinh: "Công chúa điện hạ, tất cả những chuyện này là do thần thiếp tin lầm lời kẻ khác, xin công chúa điện hạ thứ lỗi!"
Thứ lỗi?
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng cười. Có phải quá muộn rồi không?
"Cầm phi nương nương, bà nói chuyện này là bà bị oan, vậy còn chuyện bà muốn ban ta cho Kỳ Mặc làm thiếp thì sao?"
Rầm!
Lời này của Mộc Tuyết Hinh vừa dứt, Mộc Trấn Thiên liền bạo nộ, đánh mạnh một đấm xuống đầu giường.
Nhưng do thân thể hoàng đế còn chưa bình phục hoàn toàn, cho nên một quyền này không có bao nhiêu sức, có điều như thế cũng đủ đã khiến tất cả mọi người trong phòng không dám thở mạnh.
"Xem ra, trong khoảng thời gian trẫm bệnh, đúng là đã xảy ra không ít chuyện. Đứa con gái trẫm hết mực yêu thương từ trước đến nay, vậy mà chỉ xứng làm thiếp? Hả?"
Theo chữ cuối cùng của hoàng đế thốt ra, Cầm phi cảm thấy có một cổ hơi thở đánh ập về phía mình, làm bà ta sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt chút nữa là ngã khụy xuống đất.
"Hoàng thượng..... Thần thiếp, thần thiếp không hề có ý định làm vậy, nhất định là có người hãm hại thần thiếp."
"Còn có...." Mộc Tuyết Hinh cong môi cười: "Bà ở trước mặt chúng đại thần, vu khống bổn công chúa lén lút hẹn hò với Kỳ Mặc trong lúc phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, còn nói bổn công chúa tìm bà xin bà tứ hôn. Bà dựa vào đâu mà dám nói bổn công chúa thích loại người như Kỳ Mặc hả?"
Trên trán Cầm phi toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, nội tâm bà ta có chút chột dạ, ánh mắt bắt đầu tan rã dần.
Mộc Trấn Thiên siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, hận không thể lập tức bóp chết Cầm phi.
"Tuyết Hinh có hôn ước với Kỳ Tô, hay là ngươi cho rằng Kỳ Tô không ưu tú bằng Kỳ Mặc? Hoàng nhi không vừa lòng Kỳ Tô, lại nhìn trúng Kỳ Mặc? Là ngươi ngu xuẩn nên cho rằng người khác cũng ngu xuẩn như ngươi?"
Vừa nghe lời này, chúng đại thần không ai dám ho he.
Lời này của hoàng thượng không phải là đang mắng bọn họ ngu xuẩn sao? Ai bảo bọn họ tin lời Cầm phi?
"Hoàng thượng......"