Đáng tiếc, một thiên tài tuyệt thế, mọi sự tinh thông, vậy mà lại sớm ngã xuống giữa biển người vô tận....
Trong lòng Vân Lạc Phong bỗng dâng lên một cảm xúc thương tiếc cho Tuyệt Thiên.
"Nếu phong ấn là do Tuyệt Thiên phát minh ra, vậy thì trong quyển sách này chắc chắn phải có ghi lại cách phá giải phong ấn."
Thần sắc Vân Lạc Phong lại một lần nữa trở nên nặng nề, nghiêm tức đọc kỹ càng quyển sách trong tay.
Mỗi một phút một giây thời gian trôi qua, thái độ của thiếu nữ đang ngồi dưới tàng cây càng thêm chuyên chú, không hề bị bất cứ âm thanh ồn ào nào của bên ngoài làm ảnh hưởng.
Long Phi đã có chút không thể chống đỡ được nữa, cả người đều là máu, hai cánh tay yếu ớt vô lực, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.
"Long Phi, Tô Tranh, các người tránh ra đi!"
Ngay lúc mà Long Phi muốn tấn công về phía lá chắn một lần nữa, thì từ sau lưng bỗng truyền tới tiếng quát của Vân Lạc Phong.
Thân mình Long Phi bỗng cứng đờ, xoay người lại mà nhìn Vân Lạc Phong: "chủ tử....."
"Long Phi, ngươi vất vả rồi!" Vân Lạc Phong mỉm cười: "chuyện kẻ tiếp cứ giao cho ta là được!"
Nụ cười của Vân Lạc Phong hiện giờ phá lệ xinh đẹp, không giống như nụ cười tà khí thường ngày, mà giống như là ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi vào trái tim của Long Phi.
Long Phi chợt ngây ngẩn cả người, cứ ngơ ngác mà đứng đó nhìn nụ cười trên mặt Vân Lạc Phong, bản thân không tự chủ được mà muốn phát ngốc luôn.
Tuy nhiên, giữa lúc Long Phi đang sững sờ tột độ, thì một ánh mắt lãnh khốc từ sau lưng hắn đột ngột bắn tới, làm cho Long Phi rùng mình một cái, cả người giống như là đang đứng trên lưỡi đao, vội vội vàng vàng thu lại tầm mắt mà ho khan liên tục đầy xấu hổ.
Vân Lạc Phong đã đi đến gần sát tấm lá chắn trong suốt kia, cô vỗ vỗ lên bả vai của Long Phi, ngữ khí tràn ngập sự kiên định: "yên tâm! Ta nhất định sẽ cứu được bọn họ!"
Tô Tranh chợt sửng người, không hiểu sao mà sau khi nghe được lời này của Vân Lạc Phong, tâm tình cuồng bạo nóng nảy của hắn từ nãy giờ chợt tan biến, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Đa tạ!"
Yết hầu Tô Tranh lúc này có chút khô khốc, làm cho giọng nói của hắn khi phát ra hơi khàn khàn.
Vân Lạc Phong cũng chẳng nhiều lời nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn tấm lá chắn trước mặt đang ngăn cản đường đi của bọn họ.
Nếu là lúc trước, nhìn thấy hành vi không biết tự lượng sức mình này của Vân Lạc Phong, Lâm Nguyên khẳng định sẽ lên tiếng nhạo báng.
Nhưng lúc này, ông ta đang nằm dưới sự uy hiếp của Vân Tiêu, nào có dám hó hé câu gì. Nếu ông ta dám, Vân Tiêu chắc chắn sẽ một kích tiễn ông ta xuống suối vàng.
Cho nên Lâm Nguyên chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn Vân Lạc Phong. Dù vậy, ông ta cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình.
Không chỉ có mình Lâm Nguyên, cho tới hiện tại, ngoài trừ Vân Tiêu trước giờ luôn luôn tin tưởng Vân Lạc Phong, và lúc này có thêm một Long Phi và một Tô Tranh ra thì toàn bộ những người còn lại không có ai tin rằng Vân Lạc Phong có thể phá giải phong ấn.
Nguyên nhân trong đó vô cùng đơn giản!
Nữ nhân này căn bản là không biết chút gì về phong ấn! Dù nãy giờ cô ta rất chuyên chú học tập, nhưng thời gian ngắn như vậy thì có thể học được bao nhiêu?
Cô ta thật sự cho rằng mình là thần linh giáng thế, vạn sự đều thông hay sao?
Long Phi và Tô Tranh cùng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn vài phần, hiển nhiên là biểu lộ rất rõ tâm trạng khẩn trương của hai người bọn họ.
Vân Lạc Phong không nói gì cả, lặng lẽ đặt bàn tay lên trên trận pháp, từ từ khép hai mi mắt lại, rồi đứng yên tĩnh tại đó trong cơn gió nhẹ.
"Cô ta đang làm gì vậy?"
"Không biết, đại khái chắc là đang cảm nhận cái gì đó."
"Chỉ dựa vào một bàn tay thì có thể cảm nhận được cái gì? Các người nói xem, có phải là cô ta không biết nhưng lại.....?"
Người kia định nói là Vân Lạc Phong không biết nhưng lại giả vờ là biết phải không? Nhưng lại nhớ đến Vân Tiêu còn đang đứng trơ trơ ra đó, nên vội vàng nuốt những lời còn lại vào bụng. Tiếp theo thì vừa rụt rè vừa khiếp đảm mà lén lút liếc nhìn Vân Tiêu.
Qua những chuyện đã xảy ra trên đường đi, Vân Tiêu hiển nhiên đã thành công xây dựng được hình tượng ác ma giết người không chớp mắt trong lòng những người này.
Cũng trong lúc này, Vân Lạc Phong từ từ mở hai mắt của mình ra, trong đôi con ngươi đen láy lóe lên từng tia sáng sáng ngời.
Nhất thời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt của mình lên người Vân Lạc Phong, trong đó còn mang theo một chút nghi hoặc....