Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con trước mặt, tâm phảng phất như bị thứ gì chạm vào, nháy mắt nét mặt nàng tràn ngập nhu hòa.
“Ngươi là Vân Nhược Thủy?”
“Đường tỷ gọi ta Thủy nhi là đủ rồi.” Vân Nhược Thủy cười hì hì nói.
Vân Lạc Phong cong môi cười, tay nàng chỉ nhẹ nhàng ấn giữa mày của Vân Nhược Thủy.
Giờ khắc này, Vân Nhược Thủy cảm giác được tay đối phương giống như một thứ cây, hung hăng đâm vào giữa mi tâm của mình, chợt một đạo linh khí ấm áp theo ấn đường chảy xuống quanh thân, làm cả người nàng thoải mái không thôi.
“Nhị thẩm,” Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Ninh Hân, “Thân thể của nàng có chút đặc thù, ta chỉ có thể dùng phương pháp này, tạm thời ngăn chặn linh khí trong cơ thể, chờ ta tìm được biện pháp khác, ta lại đến giúp nàng.”
Từ thời điểm nhìn thấy Vân Nhược Thủy, Vân Lạc Phong liền nhận ra thân thể nàng khác thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần vài năm nữa cơ thể Vân Nhược Thủy sẽ bị linh khí màu đen của chính mình cắn nuốt.
Nghe được lời này, trong lòng Ninh Hân tràn đầy u sầu.“Phong nhi, ngươi không có cách nào để giúp Thủy nhi sao?”
“Kỳ thật……” Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Muốn cứu nàng cũng không phải là không có cách, ta có năng lực làm linh khí màu đen trong cơ thể của nàng hoàn toàn biến mất, chỉ là, nàng sẽ không thể tu luyện được nữa, quãng đời còn lại chỉ là phế vật.”
Sắc mặt Ninh Hân vui vẻ, nàng không để ý thiên phú, chỉ cần nữ nhi của mình bình an mà sống là đủ rồi.
Không cần đợi nàng mở miệng, một bên Vân Nhược Thủy liền vội ngắt lời: “Không, Thủy nhi không muốn trở thành phế vật, nếu là phế vật, sẽ không có cách nào đuổi theo bước chân của đường tỷ, ta tuyệt đối không cần!”
Trái tim Ninh Hân run rẩy, nàng muốn nữ nhi sống an ổn, nhưng lại không muốn xen vào ước mơ của nó.
“Phong nhi, còn có biện pháp khác sao?”
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Ta cùng Thủy nhi giống nhau, không đồng ý đem linh khí trong cơ thể nàng hoàn toàn trừ tận gốc, mà biến nó thành của mình, chẳng những không thương tổn đến Thủy nhi, ngược lại sẽ trở thành lực lượng của bản thân, chỉ là tạm thời ta không có năng lực làm được điều này……”
Ninh Hân thở dài: “Phong nhi, chờ đến thời điểm ngươi có thể giúp Thủy nhi, nó có thể còn sống hay không?”
Nếu nữ nhi không thể sống sót, nàng…… thà rằng nữ nhi trở thành phế vật, chính mình cũng có thể chiếu cố con cả đời.
“Ta đã phong ấn linh khí trong cơ thể nàng, làm linh khí này không thể ảnh hưởng đến thân thể của nàng, nhưng mà ta chỉ có thể phong ấn nhiều nhất là năm năm, trong vòng năm năm, ta sẽ tìm được biện pháp giúp Thủy nhi.”
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, tiếp tục nói: “Nếu trong năm năm ta không có biện pháp giúp nàng, ta liền ra tay loại bỏ linh khí trong cơ thể nàng.”
Thân mình Ninh Hân cứng đờ, nàng rũ mắt nhìn vào khuôn mặt non nớt của Vân Nhược Thủy, trong long nàng lo lắng, sau đó nàng hạ quyết tâm.
“Được, ta nghe theo ngươi.”
Vân Nhược Thủy thật ra lại không lo lắng, nàng ngây thơ cười:
“Đường tỷ lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp Thủy nhi, Thủy nhi tin tưởng tỷ……”
Thủy nhi tin tưởng tỷ……
Thanh âm non nớt làm tâm Vân Lạc Phong dần dần kiên định, chỉ bằng vào một câu này, nàng cũng nhất định phải giúp nàng.
“Chờ ta năm năm, năm năm sau, ta nhất định sẽ làm Thủy nhi trở thành một thiên tài tuyệt thế!”
Ninh Hân nhìn vào mắt Vân Nhược Thủy, lại nhìn về phía Vân Lạc Phong, tròng mắt nàng hiện vẻ kiên định.
“Thủy nhi, về sau Phong nhi không những là đường tỷ của ngươi mà còn là một người sư phụ, ngươi cần phải nhớ rõ? Sau này mặc kệ ngươi có bao nhiêu thành công, đều phải nhớ rõ hết thảy đều là Phong Nhi cho ngươi, mệnh của bản thân cũng là nàng cho ngươi.”
Vân Nhược Thủy ngây thơ mờ mịt gật đầu: “Mẫu thân, Thủy nhi đã rõ.”