"Hai...."
Chủy thủ trong tay Vân Lạc Phong đã nhắm thẳng ngay tim của Ngô Hi, chỉ cần đếm đến tiếng thứ ba, thì cô sẽ lập tức phóng nó đi.
Sắc mặt Ngô Hi đại biến, vút một tiếng, hắn liền nhanh chóng chạy ra khỏi gian phòng, chỉ trong một giây thời gian thì đã biến mất vô tung vô ảnh*. (*không hình không bóng)
Thị vệ Ngô gia thấy thiếu gia nhà mình đã rời đi rồi, cũng vội vã chạy đi, bọn họ sợ thanh chủy thủ trong tay Vân Lạc Phong sẽ phóng về phía họ.
"Xem ra ác nhân đúng là cần có ác nhân trị!"
Nam Cung Vân Dật cười cười rồi lắc lắc đầu: "Bất luận là ở Hoa Hạ hay là ở tại đại lục này, kẻ nào trêu chọc ngươi thì chẳng khác gì trêu chọc phải ác ma!"
Xác thật, ác nhân là cần có ác nhân trị.
Nếu ngươi lương thiện hơn hắn, hắn sẽ chỉ càng ức hiếp ngươi nhiều hơn, nhưng nếu ngươi dữ hơn hắn, ngược lại sẽ khiến hắn phải kiêng kỵ ngươi.
"Vừa rồi tên kia có nhắc đến hai chữ con hoang, đây là chuyện thế nào?" Vân Lạc Phong thu lại chủy thủ, nhướng mày nhìn về phía Nam Cung Vân Dật: "Đừng nói cho ta biết là ngươi thảm đến như vậy, bám vào trên người của một đứa con hoang."
Khó trách gia hỏa này lại có ý nghĩ muốn quay trở về Hoa Hạ.
Thần sắc trên mặt Nam Cung Vân Dật đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện là thế này, gia chủ của Nam Cung gia, cũng chính là phụ thân của cái cơ thể này, cùng với mẫu thân của cơ thể này đã quen biết nhau từ trước, hơn nữa, hai người bọn họ còn lén nếm thử trái cấm, vốn dĩ, phụ thân ta muốn nghênh thú mẫu thân làm thê tử, thế nhưng.... Chủ mẫu đương nhiệm của Nam Cung gia lại giăng bẫy phụ thân ta, chuốc rượu cho ông ta rồi phát sinh ra quan hệ! Còn vu oan hãm hại mẫu thân ta có dan díu với người khác.... "
"Phụ thân ta tin bà ta, liền rời khỏi mẫu thân của ta. Những năm gần đây, mẫu thân ta luôn sinh sống ở bên ngoài, cho đến không lâu trước đây thì bà ấy mất, ta mới bị đưa về Nam Cung gia, từ đó cũng có cái danh là đứa con hoang."
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, lúc cô ngẩng đầu lên, thì vô tình nhìn thấy một tia hận ý trong mắt của Nam Cung Vân Dật.
Hiển nhiên, sau khi đến đại lục này, Nam Cung Vân Dật đã có tình cảm mẫu tử rất sâu đậm với mẫu thân của mình, tự nhiên là cũng cảm thấy hận kẻ đã gây ra những chuyện này.
"Muốn báo thù?" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Vân Dật gật đầu: "Muốn, rất muốn! Nam nhân kia phạm sai lầm lớn đến như vậy, cho dù bây giờ ông ta đối với ta rất tốt, nhưng cũng không thể làm nguôi ngoai mối hận trong lòng ta. Vậy mà trước khi mẫu thân của ta mất, trong miệng của bà cứ luôn gọi tên ông ta. Ta thật sự rất muốn đưa ông ta xuống suối vàng làm bạn cùng với mẫu thân, nhưng ta biết, nếu ta giết người nam nhân mà bà ấy yêu thương, thì ở nơi chín suối, bà chắc chắn sẽ không hề thấy vui vẻ."
"Tuy nhiên.... " Nam Cung Vân Dật hơi dừng lại một chút: "Nam nhân kia trước giờ chỉ tỏ thái độ có lỗi vì nhiều năm qua chưa từng quan tâm đến ta, chứ không hề có một chút áy náy nào đối với mẫu thân của ta cả, thậm chí còn chưa từng đến mộ của mẫu thân mà thắp cho bà một nén nhang, vì vậy, ta không có khả năng sẽ tha thứ cho ông ta!"
Hiển nhiên là cho tới tận bây giờ, Nam Cung gia chủ vẫn cho rằng mẫu thân của Nam Cung Vân Dật có dan díu cùng với nam nhân khác, cho nên, từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng muốn nhìn thấy mẫu thân của Nam Cung Vân Dật dù chỉ là một cái liếc mắt.
"Nam Cung, ta sẽ giúp ngươi!"
Vân Lạc Phong cầm lấy tay Nam Cung Vân Dật: "Ta sẽ bắt tất cả những kẻ đã hãm hại mẹ con ngươi phải trả giá đắc!"
Nam Cung Vân Dật không phải chỉ là một người tri kỷ ở kiếp trước của Vân Lạc Phong cô mà thôi, mà hắn còn là người duy nhất trên đời này biết được quá khứ của cô. Cho nên, cô sẽ không để cho bất kỳ một người nào làm tổn thương đến hắn.
"Bỏ đi!" Nam Cung Vân Dật lắc lắc đầu: "Thế lực của Nam Cung gia quá cường đại, cho đến bây giờ ta vẫn không phải là đối thủ của chúng. Ta không muốn làm liên lụy đến ngươi! Tuy nhiên, chỉ cần cho ta thêm mấy năm thời gian, chỉ cần mấy năm nữa thôi, ta nhất định sẽ xóa sổ Nam Cung gia, giúp mẫu thân ta trút giận!"