"Hửm?"
Ánh mắt tộc trưởng đột nhiên dừng lại trên người Tiểu Trùng Trùng, hai mày nhíu chặt: "Tiểu tử, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Mặt Tiểu Trùng Trùng đầy vẻ khó hiểu: "Tôi không quen ông!"
Trong ấn tượng của Tiểu Trùng Trùng, quả thật không có tộc trưởng.
"Vậy sao?" Thần sắc tộc trưởng có hơi mông lung, tộc trưởng luôn cảm thấy hơi thở trên người Tiểu Trùng Trùng rất quen thuộc.
"Long Nham, ngươi còn không mau tạ lỗi với tiểu tử kia!"
Tộc trưởng chợt nhớ tới sai lầm của Long Nham, lạnh giọng nói.
"Vâng!" Long Nham từ từ đi tới trước mặt Tiểu Trùng Trùng, vẻ mặt có phần hổ thẹn: "Tiểu công tử, chuyện này xác thật là lỗi của lão phu, lão phu nhiều lần đắc tội, mong tiểu công tử lượng thứ."
Tiểu Trùng Trùng hừ, kiêu căng hất cằm: "Có phải ông đã quên trước đó đối xử với ta thế nào không? Còn dám không để chủ nhân, chủ mẫu ta vào mắt, bây giờ lại muốn ta tha thứ cho ông? Nằm mơ!"
"Vậy cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho lão phu?" Long Nham hạ giọng, nói.
Tiểu Trùng Trùng sờ sờ cằm: "Nể tình vừa rồi ông lấy thân mình chắn nguy hiểm, ta có thể cho ông một cơ hội, nếu ông có thể giết hết mấy kẻ đến bao vây ta vừa rồi, ta sẽ tha thứ cho ông."
Thực tế, khi Long Nham lấy thân mình chắn nguy hiểm cho bọn họ, Tiểu Trùng Trùng đã không còn hận lão nữa rồi.
Làm vậy chẳng qua là muốn Long Nham nhớ lâu một chút, xem sau này lão còn dám không coi ai ra gì nữa không?
"Đa tạ tiểu công tử!"
Long Nham khẽ thở phào, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng, lão giơ tay lau đi.
Những người khác sớm đã bị dọa sợ choáng váng, trong đầu bọn họ chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Đó chính là.... Chạy!
Tuy nhiên, bọn họ vừa xoay người liền nhìn thấy đường lui đã bị đàn cự long phong tỏa, vây chặt như nêm cối, có chắp cánh cũng khó bay!
"Có người cả gan vu khống người tộc Tổ Long chúng ta, vậy tuyệt đối không được cho chúng cơ hội sống sót. Long Nham, ngươi nhất định phải xử lí tốt chuyện này."
"Tuân lệnh, tộc trưởng!"
Long Nham sớm đã hận nghiến răng nghiến lợi đám người này, nhưng đến bây giờ mới có thời gian để ý đến bọn chúng.
Nghĩ tới vì Tần Thiên Lao đặt điều vu khống, nên hại lão phạm sai lầm lớn, Long Nham lập tức xúc động tới mức muốn bằm thây Tần Thiên Lao.
"Tần Thiên Lao, lúc ông vu oan người khác, có từng nghĩ tới bản thân sẽ có kết cục này không?"
Mục Thanh Phi cũng được Vân Lạc Phong cho ra ngoài, bà lạnh lùng nhìn Tần Thiên Lao: "Hơn nữa, hổ dữ còn không ăn thịt con, ông lại nhẫn tâm chính tay giết con ruột mình."
Ồn ào...
Mọi người ồ lên.
Bọn họ chỉ biết Tần Thiên Lao muốn bao vây diệt trừ Tiểu Trùng Trùng, lại không biết, thì ra Tần Nguyên đã chết.
Còn là chết trong tay Tần Thiên Lao.
Long Nham càng thêm phẫn nộ, vừa nãy, lão lại ngu ngốc bị lão già ngụy quân tử này lừa gạt?
Ngay cả con ruột mình mà Tần Thiên Lao cũng giết được, vậy thì còn có chuyện gì lão ta không thể làm?
Ngay lúc này, Tần Thiên Lao thật muốn chui xuống đất trốn, còn hơn là nhận lấy những ánh mắt khinh khi kia.
"Ta còn một việc khác muốn nhờ tộc Tổ Long giúp đỡ." Vân Lạc Phong không thèm để ý đến đám người Tần Thiên Lao. Nàng nhìn tộc trưởng, do dự rất lâu mới quyết định mở miệng.
"Có chuyện gì, Vân cô nương cứ nói đừng ngại."
"Ưm...." Vân Lạc Phong trầm mặc: "Ta muốn lấy ít nước tiểu của tộc Tổ Long các người."
Nước tiểu?
Tộc trưởng kinh ngạc không thôi, tiểu nha đầu cần nước tiểu tộc Tổ Long bọn họ làm gì?
Thắc mắc thì thắc mắc, nhưng tộc trưởng hiểu cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Vì thế, ông chỉ hỏi: "Cô nương cần bao nhiêu?"