Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Có lẽ bị lời Vân Lạc Phong dọa sợ, nên không ai nói tiếng nào nữa.

Vân Lạc Phong ném thực đơn lên bàn: "Vừa nãy tôi nghe các người nói trong điện thoại rằng tiệc liên hoan này là hùn tiền, đúng không?"

Khóe miệng mấy người kia run rẩy.

Lý do này chỉ là lấy lệ với Phó Tình, ngay từ đầu bọn họ vốn không định chia đều.

Nhưng, bọn họ có thể trả tiền trước, đợi về rồi thì bảo Lâm Kỳ chuyển khoản lại cho họ.

"Vừa rồi chúng tôi đã nói trước, là chia đều, nếu các người cũng tham gia, vậy.... Phó Tình phải trả luôn phần của các người."

Bàng Tử Duyệt mỉm cười, tốt bụng giải thích.

"Nếu đã như vậy thì không cần đợi Vân Dật, bây giờ gọi món."

Vân Lạc Phong đã xem qua thực đơn một lần, bây giờ đang gọi những món đắt nhất của nhà hàng.

Mỗi lần Vân Lạc Phong gọi một món, Lâm Kỳ lại sững sờ một lần.

Tuy anh ta đến đây ăn không nhiều, nhưng cũng biết hết các món ở đây. Vậy mà sao anh ta lại chưa nghe qua các món cô gái vừa gọi bao giờ?

Có điều....

Tuy giá cả thức ăn ở Xuân Viên Tuyết rất cao, nhưng vẫn trong phạm vi anh ta có thể chi trả, nên Lâm Kỳ không nói gì cả.

"Thầy, thầy có uống rượu không?" Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên nhìn Phó Nho.

Phó Nho có hơi chần chừ, ước lượng túi tiền rồi lắc lắc đầu.

"Như vậy đi, thầy, con nghe Vân Dật nói rượu ở đây không tệ, vậy thì gọi mỗi người một chai đi."

Vân Lạc Phong làm như không thấy hành động lắc đầu của Phó Nho. Cô gọi một loại rượu vang đỏ rồi nói: "Tạm thời cứ vậy, cám ơn!"

"Vâng, xin mọi người chờ trong chốc lát, thức ăn sẽ được mang lên ngay."

Nhân viên phục vụ lễ phép cúi chào rồi ra ngoài.

Không lâu sau đó, cửa phòng lại mở ra, Nam Cung Vân Dật nắm tay Hồng Loan cùng đi vào. Khi nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người, Nam Cung Vân Dật hơi kinh ngạc.

"Vân Dật, Phó Tình thì cậu biết rồi. Những người này.... Là bạn học của em ấy."

Câu nói sau cùng, Vân Lạc Phong nói với giọng lạnh nhạt thấy rõ, Nam Cung Vân Dật vừa nghe liền biết Vân Lạc Phong không thích những người này.

Khóe môi Nam Cung Vân Dật vô thức nhếch lên: "Bạn học của Tiểu Tình? Thoạt nhìn chẳng ra làm sao cả!"

Chỉ cần là người Vân Lạc Phong không thích, Nam Cung Vân Dật cũng không thích, cho nên Nam Cung Vân Dật thẳng tay nhạo báng, không thèm nể nang.

"Anh...." Lâm Kỳ vừa định phát hỏa thì bị người kế bên kéo lại, ý khuyên Lâm Kỳ đừng xúc động.

"Mình có biết người này! Anh ta là một trong những học trưởng của trường chúng ta–Nam Cung Vân Dật, anh ta đánh nhau rất giỏi, một mình có thể chắp tới mấy người."

Vụ án nổ phòng thí nghiệm ở đại học Hoa Hạ năm đó bị phong tỏa tin tức, nên không ai ở đây biết Nam Cung Vân Dật là một trong hai người đã mất tích năm năm.

"A!"

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.

Mọi người theo tiếng nhìn lại.

Sắc mặt Bàng Tử Duyệt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra, vừa cắn chặt môi vừa oán giận nhìn chằm chằm Hồng Loan.

Hồng Loan ngượng ngùng rút chân về: "Ngại quá, ta không nhìn thấy chân cô nên không cẩn thận dẫm trúng, xin lỗi!"

Từ giây phút đầu tiên bước vào phòng, Hồng Loan đã phát hiện ánh mắt cô gái này không thành thật, cứ lén lút liếc nhìn Vân Tiêu, vì thế.... Hồng Loan không nhịn được, lúc đi ngang qua liền nhân cơ hội dẫm chân Bàng Tử Duyệt, còn cố tình sử dụng linh lực.

Có thể tưởng tượng được một cái dẫm này mạnh bao nhiêu. Bàng Tử Duyệt cảm giác như có ai đó cầm dao đâm vào chân mình, làm cô ta đau đến run rẩy.

"Nhất định là cô cố ý!"

Bàng Tử Duyệt tức giận, đứng bật dậy, quát lớn.

Hồng Loan lạnh lùng liếc nhìn Bàng Tử Duyệt: "Ta đã xin lỗi rồi. Nếu cô cứ muốn nói ta cố ý dẫm cô thì ta cũng không còn cách nào khác. Huống chi, cô có thể bảo mọi người xem thử ta mang hài gì, có dẫm cô đau đến như vậy không chứ?"

"Cô...."

Bàng Tử Duyệt giận run người, nhưng không thể phản bác được câu nào.

Những người khác đứng dậy nhìn thử, thấy giày Hồng Loan mang là giày đế bằng kín cổ.

Giày này có dẫm lên cũng không đau lắm, biểu cảm vừa rồi của Bàng Tử Duyệt đúng là có chút khoa trương.

Bàng Tử Duyệt cũng nghĩ đến điểm này, nên chỉ đành cắn môi nói: "Vừa rồi tôi phản ứng có hơi thái quá, bởi vì tôi đúng là bị cô dẫm rất đau. Nếu có gì mạo phạm thì tôi xin lỗi!"

Nghe vậy, Hồng Loan không nói gì thêm. Đến khi ngồi xuống mới cười hì hì nói với Vân Lạc Phong: "Lạc Phong, ta đói rồi, cô đã gọi thức ăn chưa?"

"Gọi rồi, thức ăn sẽ được mang lên nhanh thôi!"

Quả nhiên, Vân Lạc Phong vừa nói xong thì phục vụ đã mang thức ăn tới. Màu sắc, mùi hương ngào ngạt hấp dẫn thị giác và khứu giác của mọi người. Ai cũng quên hết chuyện không vui vừa rồi, tất cả bắt đầu động đũa.

Mâu thuẫn xem như tạm lắng, lúc ăn không ai nói câu nào, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường đã bán đứng tâm trạng bọn họ.

Chỉ một lúc sau thì thức ăn trên bàn đã bị quét sạch.

Khi Vân Lạc Phong gọi tính tiền thì nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi tới.

"Thưa quý khách, bàn tiệc của mọi người tổng cộng là bốn trăm năm mươi vạn."

Cái gì?

Lâm Kỳ vừa nghe con số này thì lập tức nhảy dựng lên, tức giận quát: "Các người có lầm không? Tôi tới Xuân Viên Tuyết các người dùng cơm đã nhiều lần, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ từ ba đến năm vạn, bây giờ các người lại nói với tôi bàn tiệc này tới bốn trăm năm mươi vạn?"

Nếu ở nhà hàng khác, nhân viên phục vụ chắc chắn đã bĩu môi khinh thường.

Nhưng nhân viên ở Xuân Viên Tuyết cũng coi như khá lịch sự, nghe chất vấn như vậy cũng không giận, còn rất bình tĩnh giải thích.

"Thưa quý khách, đúng là ngài từng tới Xuân Viên Tuyết chúng tôi không ít lần, nhưng mỗi lần ngài tới đều đặt phòng riêng bình thường. Xuất phát từ yêu cầu của khách hàng, thực đơn ở phòng riêng bình thường tương đối thấp, dù quý khách có gọi món ăn hay rượu đắt nhất, thì con số cũng không vượt quá mười vạn. Nhưng đây là phòng VIP, thực đơn ở đây không giống phòng riêng bình thường."

Sắc mặt Lâm Kỳ rất khó coi, những món vừa nãy đúng là tinh xảo và ngon hơn những món anh ta thường ăn ở đây. Nhưng cái giá này... Cũng cao quá rồi!

"Quý khách, mọi người gọi tổng cộng ba mươi chai rượu, mỗi chai giá mười vạn, chỉ tiền rượu không đã hết ba trăm vạn rồi."

Thân mình Lâm Kỳ càng run rẩy hơn.

Rượu vang đỏ này vậy mà lại tới mười vạn một chai? Trời ạ! Vừa rồi thứ anh ta uống đâu phải rượu vang, rõ ràng là nhân dân tệ!

"Lâm Kỳ, tôi mặc kệ, dù sao cậu cũng đã nói lần này là cậu mời!" Một chàng trai bỗng đứng dậy nói: "Vì thế, tôi tuyệt đối sẽ không móc ra một đồng nào đâu."

"Cậu im đi!" Hai mắt Lâm Kỳ đỏ ngầu, tức giận hét lớn: "Đó là mấy trăm vạn! Không phải mấy đồng! Mẹ kiếp! Cậu bảo tôi đi đâu lấy mấy trăm vạn hả? Khoảng tiền này tất cả mọi người đều phải chia, các cậu đừng hòng xem tôi là kẻ coi tiền như rác."

"Mọi người đừng khẩn trương!" Bàng Tử Duyệt cắn môi, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Nhất định là chúng ta bị gạt, không phải chỉ là một chai rượu thôi sao? Sao có thể đắt đến như vậy? Giá tiền gần bằng với một chiếc xe."

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Lâm Kỳ quát lên: "Nếu không tại cậu đề nghị tới tìm Phó Tình thì sao xảy ra chuyện như bây giờ?"

Không sai, chuyện tới tìm Phó Tình là do chính Bàng Tử Duyệt đề nghị, nhưng chuyện phát sinh sau đó đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.

"Lạc Phong, chuyện này...."

Tâm trạng Phó Nho có chút bất an, ông không ngờ bữa cơm này lại tới mấy trăm vạn. Bây giờ có đem ông đi bán cũng khó mà kiếm đủ tiền trả.

"Thầy đừng lo, gọi Vân Dật tới chính là để cậu ấy đài thọ." Vân Lạc Phong nhún vai, cong môi cười: "Còn những người khác.... Vừa nãy đã nói rõ là chia đều, vậy làm phiền các người lấy tiền ra đi!"

Lâm Kỳ siết chặt nắm đấm, hít sâu: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

Những người còn lại cũng im lặng không nói câu nào.

Nếu chỉ có mấy ngàn, bọn họ còn lấy ra được, nhưng đến tận mấy trăm vạn, bọn họ lấy đâu ra số tiền lớn nhường đó?

"Các người không có tiền, vậy cũng không phải không có cách giải quyết." Vân Lạc Phong nhún vai: "Tôi có thể nói Vân Dật thanh toán hộ các người, tuy nhiên, các người phải viết giấy nợ, chủ nợ là Phó Tình."

"Chị Lạc Phong!"

Phó Tình lập tức trợn tròn mắt, tay chân luống cuống: "Làm... Làm vậy không được tốt lắm đâu!"

"Không sao! Em cứ cầm giấy nợ, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm bọn họ đòi, số tiền này đủ để em và thầy không lo ăn lo mặc đến hết đời."

Vân Lạc Phong khẽ cười.

Quan trọng là cô còn phải đi, không thể bảo vệ Phó Tình cả đời, nên chỉ có thể dùng biện pháp này làm tất cả mọi người thiếu nợ Phó Tình.

Muốn tránh bị Phó Tình đòi nợ, bọn họ sẽ không dám bắt nạt Phó Tình nữa.

Cảm xúc trong lòng Phó Tình rất phức tạp, cô biết, nếu không phải vì quá lo cho mình, chị Lạc Phong cũng không hao tổn tâm trí như vậy.

Từ đây về sau, những người này sẽ không bắt nạt cô nữa...

"Cám ơn, chị Lạc Phong!"

Cuối cùng Phó Tình vẫn đồng ý nhận ân tình này. Đợi tốt nghiệp rồi, cô sẽ đi làm kiếm tiền để trả cho Vân Lạc Phong.

Số tiền này, có nói thế nào cũng phải trả!

"Em không cần cám ơn chị, muốn cám ơn thì cám ơn Vân Dật kìa! Lần này là cậu ấy mời!" Vân Lạc Phong cười nói: "Ngoài ra, thời hạn trả nợ ghi trên giấy nợ là sáu năm. Ba năm nữa các người sẽ tốt nghiệp, nên các người có thời gian ba năm để trả nợ. Không trả được thì chờ nhận thư luật sư đi!"

Tất cả mọi người, mặt ai cũng khó coi. Nhưng họ đều biết, hôm nay, nếu không viết giấy nợ này, bọn họ ai cũng đừng hòng bước ra khỏi Xuân Viên Tuyết.

Vì thế, bất đắc dĩ, họ chỉ có thể viết giấy nợ.

Viết xong, ai ai cũng vội vàng bỏ đi, Vân Lạc Phong giao giấy nợ cho Phó Tình: "Nếu bọn họ dám tiếp tục ức hiếp em, cứ cầm giấy nợ này đi đòi nợ cho chị! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

"Dạ."

Phó Tình trịnh trọng gật đầu, chờ bọn họ trả nợ, cô sẽ đưa lại hết cho Nam Cung Vân Dật, tuyệt không giữ lại đồng nào.

Khi mấy người Vân Lạc Phong ra khỏi nhà hàng, đám bạn học của Phó Tình còn chưa đi hết. Tuy nhiên, lúc này không ai dám châm chọc mỉa mai câu nào, người nào người nấy đều im lặng không dám ho he.

Phó Tình đi cuối cùng, chợt nhìn thấy một chiếc xe lao thẳng về phía Vân Lạc Phong. Mọi người ai cũng đứng cách Vân Lạc Phong một khoảng, ngay cả Vân Tiêu đứng gần nhất cũng không kịp kéo Vân Lạc Phong tránh đi.

"Cẩn thận!" Phó Tình kinh hồn bạc vía, vội vã hét lên.

Đáng tiếc là đã muộn, chiếc xe đã lao tới trước mặt Vân Lạc Phong....

Phó Nho sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Phó Tình suýt khóc thét lên.

Thế nhưng, ngay lúc ai cũng cho rằng Vân Lạc Phong sẽ bị xe đụng trúng, thì bỗng xảy ra chuyện khó tin...

Chỉ thấy cô gái xinh đẹp một thân váy trắng nhẹ nhàng giơ tay về phía trước, rồi một tiếng ầm thật lớn vang lên, chiếc xe đang lao nhanh về phía Vân Lạc Phong văng ngược ra xa, lật ngửa trên mặt đất.

Trời!!!!!

Những người đang có mặt đều bị cảnh tượng này dọa hồn phi phách lạc.

Đặc biệt là đám bạn học của Phó Tình, cả đám đều che miệng, một câu cũng không nói nên lời, thân thể run rẩy không ngừng.

Chuyện này....

Sao có thể????

Người bình thường lấy đâu ra sức mạnh một tay lật ngược cả một chiếc xe như vậy?

Nhất thời, ai cũng sởn gai óc, những người từng bắt nạt Phó Tình lại càng run sợ hơn, bọn họ thật sự sợ bị Vân Lạc Phong nhớ thương.

"Phong Nhi!"

Vân Tiêu nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, kiểm tra Vân Lạc Phong từ trên xuống dưới một lần, thấy cô bình yên vô sự mới thở phào một hơi, ánh mắt lãnh khốc lập tức bắn về phía chiếc xe lật ngửa.

Vân Tiêu đi tới gần chiếc xe, đấm một quyền vào vị trí cửa xe, chiếc xe lập tức bay đi, tuy nhiên, trong xe lại không có người nào.

Không tìm thấy đầu sỏ gây tội, lửa giận không có chỗ phát tiết, Vân Tiêu lại đá vào chiếc xe.....

Tức khắc, chiếc xe bị đá bay đi xa hơn mười mấy mét, lúc rơi xuống thì vỡ nát tan tành trước ánh mắt bao nhiêu người.

Mọi người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Hai vợ chồng này... Đều là quái thai phải không?

Sức mạnh này cũng đáng sợ quá rồi!

"Ô tô không người lái?" Ánh mắt Nam Cung Vân Dật trầm xuống: "Nhất định là có người điều khiển từ xa, chiếc xe này hẳn là nhắm vào cậu đấy, Lạc Phong!"

Nhìn mảnh vụn của xe, khóe môi Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong lên: "Lúc nãy, khi chúng ta ăn cơm, Tầm Kim Thử đã mang bút ghi âm về, cậu có hứng thú nghe thử một chút không?"

Bút ghi âm?

Nam Cung Vân Dật kinh ngạc.

Anh biết Hồng Loan nghi ngờ hai mẹ con kia, cũng biết Vân Lạc Phong phái Tầm Kim Thử đi giám sát hai người họ, nhưng không ngờ lại có kết quả nhanh như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Nam Cung Vân Dật có hơi phức tạp.

Theo lý mà nói, hai mẹ con kia nhiều lần ức hiếp anh, anh nên hận không thể khiến họ thân bại danh liệt mới đúng.

Tuy nhiên, người bọn họ đối phó là ông nội!

Nếu chuyện đó thật sự do bọn họ làm, liệu ông nội có thương tâm hay không?

"Huynh đừng lo lắng không đâu!" Hồng Loan vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật: "Ta nhìn ra được, gia gia huynh không thích hai người kia, đã không thích thì lấy đâu ra đau buồn?"

Nam Cung Vân Dật chợt ngẩn ngơ, rồi lập tức bừng tỉnh.

Đúng vậy! Đã không thích thì lấy đâu ra buồn?

"Loan Nhi, Lạc Phong, đi! Chúng ta đến biệt thự!" Hai mắt Nam Cung Vân Dật sầm xuống, anh tuyệt đối không cho phép người nào làm hại ông nội.

Vân Lạc Phong gật đầu, rồi nhìn sang hai cha con Phó Nho còn đang bị chấn động: "Thầy, con đi giải quyết chút việc, hai người cứ về trước. Chuyện của Vân Dật có chút nguy hiểm, con để hai con chuột này lại, chúng sẽ bảo vệ hai người an toàn."

Nói xong, Vân Lạc Phong lấy ra hai con chuột một cái một đực, đặt vào tay Phó Tình.

"Nếu em và thầy có tách ra, thì mỗi người phải đem theo một con. Chúng sẽ bảo vệ hai người an toàn."

Phó Tình kinh ngạc không thôi, cô từng thấy trung khuyển hộ chủ, chưa từng nghe nói, chuột mà cũng biết bảo vệ chủ.

Con chuột bé tí thế này, vô tình dẫm một cái cũng đủ làm nó chết, làm sao bảo vệ được ai?

Hình như Tầm Kim Thử nhận ra sự coi thường của Phó Tình, nên bất ngờ nhe răng đe dọa, khiến Phó Tình giật mình hoảng sợ.

"Sơ Thiên, Niệm Phong, hai đứa cũng theo gia gia về nhà đi!"

Vân Lạc Phong đắn đo một lúc rồi nói.

"Vâng ạ!"

Vân Sơ Thiên ngoan ngoãn trả lời, giọng nói non nớt.

Vân Niệm Phong có phần không mấy tình nguyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Vân Lạc Phong xong, đành phải uất ức gật đầu.

"Mẫu thân, chúng con chờ mẹ trở về!"

Giao Vân Sơ Thiên và Vân Niệm Phong cho Phó Nho xong, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau một cái rồi mới nhìn sang Nam Cung Vân Dật: "Đi thôi! Gọi điện báo ông nội cậu một tiếng, bảo ông cũng đến xem kịch hay!"

Nói xong lời này, Vân Lạc Phong chợt đảo mắt về một hướng, khóe môi cong lên thành một nụ cười gian xảo.

Cách chỗ mấy người Vân Lạc Phong không xa, một người đàn ông trốn ở chỗ tối phát hiện Vân Lạc Phong nhìn về phía này, liền vội vàng rụt đầu lại.

Sau lưng ông ta không hiểu sao lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tiếp đó, ông ta cắn răng, móc điện thoại ra bấm một dãy số: "Mỹ Tuyết, bà có biết suýt nữa bà đã hại chết tôi không?"

Đầu dây bên kia vọng lại một tiếng a đầy kinh ngạc.

"Xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông trầm ngâm nửa buổi mới hỏi: "Có phải bà đang ở biệt thự không? Bây giờ tôi tới tìm bà!"

"Việc này...." Triệu Mỹ Tuyết có hơi do dự: "Việc này không tốt lắm đâu! Ban ngày ban mặt, lỡ bị người khác nhìn thấy..."

"Bà bớt giả vờ giả vịt trước mặt tôi đi! Số lần tôi tới tìm bà vào ban ngày còn ít à? Hiện tại sức khỏe ba chồng bà không tốt, Nam Cung Xuyên không thể rời khỏi chỗ ông ta, đứa con riêng kia đang ở cùng bạn học của nó, Tiểu Lam cũng không có nhà, bà còn lo lắng cái gì?"

Nghe người đàn ông kia nói như vậy, Triệu Mỹ Tuyết lại do dự thêm một lúc rồi mới cắn răng trả lời: "Được rồi! Ông tới đi! Nhớ né phóng viên."

Nếu bí mật của họ bị lộ, bà ta sẽ lập tức thân bại danh liệt, Nam Cung Xuyên cũng sẽ không tha cho bà ta.

"Tôi tự biết chừng mực!"

Nói xong câu này, người đàn ông ngắt máy, căn dặn tài xế chuẩn bị xe rồi đi xuống lầu.

Ngôi biệt thự hoàn toàn tĩnh lặng.

Vì để thuận tiện yêu đương vụng trộm, Triệu Mỹ Tuyết không giữ bất kỳ người làm nào ở nhà, ngay cả Nam Cung Lam cũng được dặn là tạm thời khoan hãy về.

Lúc này, Triệu Mỹ Tuyết đang ngồi trên sôpha kiểu Châu Âu, không hiểu sao trong lòng cứ thấy bất an, mí mắt giựt liên tục, cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó...

Đột nhiên, âm thanh mở khóa vang lên, Triệu Mỹ Tuyết đứng dậy nhìn ra cửa.

Sau khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai phong độ của người đến, Triệu Mỹ Tuyết lập tức mỉm cười tươi tắn, đi về phía người kia.

"Ông đến rồi? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao ông lại nổi giận với tôi như vậy?"

Sắc mặt người đàn ông âm trầm: "Bà kêu tôi đối phó con nhỏ Vân Lạc Phong kia, có phải là cố ý hại tôi không?"

"Cái gì?" Triệu Mỹ Tuyết ngạc nhiên ngước mặt lên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Bà có biết không? Con nhỏ kia chỉ cần một tay đã đánh bay cả một chiếc xe, còn người thanh niên đi chung với nó, chỉ một chân đã đá chiếc xe nát bấy."

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi mà nói, mặt cũng xanh mét vì giận.

Người như vậy, cơ bản không phải là loại bọn họ có thể chọc vào.

Ầm!

Đầu Triệu Mỹ Tuyết như nổ vang một tiếng, mặt hơi tái đi, không còn chút máu, bà ta cố cười gượng: "Có phải ông hoa mắt hay không?"

Một quyền đánh bay chiếc xe, đây là chuyện bình thường có thể làm được à?

"Hoa mắt?" Người đàn ông nhếch mép cười khẩy, rồi bất ngờ bóp cổ Triệu Mỹ Tuyết: "Bà đang ám chỉ tôi có mắt như không đúng không? Chuyện như thế có thể hoa mắt được sao? Triệu Mỹ Tuyết, rốt cuộc bà đã trêu chọc vào ai? Bà tự mình tìm chết thì thôi, tại sao còn kéo theo tôi?"

Nếu không phải ông ta cẩn thận không tự mình động thủ, thì kết cục hiện tại... Không nói cũng biết!

"Tôi...."

Triệu Mỹ Tuyết bị bóp cổ đến không thở được, mặt tái thành màu gan heo, tay chân không ngừng đấm đá vào người người đàn ông kia, mắt lộ rõ sợ hãi.

Người đàn ông rốt cuộc cũng chịu buông tay...

Triệu Mỹ Tuyết cảm giác có thể hít thở lại, ngã người ngã quỵ xuống đất, dáng vẻ chật vật, đáng thương, ngước mặt nhìn lên người đàn ông trước mặt.

"Tôi thật sự không biết...."

"Hừ!"

Người đàn ông hừ lạnh: "Tôi có thể giúp bà đối phó Nam Cung Vân Dật, nhưng Vân Lạc Phong kia, tôi tuyệt đối sẽ không chọc vào! Chưa hết, sau khi thành công, bà cần đưa tôi một số tiền, tôi phải lập tức rời khỏi Hoa Hạ."

"Được!" Triệu Mỹ Tuyết cắn răng: "Tôi hứa với ông!"

Chỉ cần Nam Cung Vân Dật biến mất, những chuyện khác không còn là vấn đề nữa.

Người đàn ông nhìn xuống Triệu Mỹ Tuyết, thấy bộ ngực phập phồng lên xuống của bà ta, trong mắt hiện lên vẻ dâm đãng. Ông ta nhanh chân bước tới kéo Triệu Mỹ Tuyết đứng lên, trầm giọng nói: "Tôi không thể đi không một chuyến, bà phải hầu tôi."

"Bây giờ?" Triệu Mỹ Tuyết ngẩn người, bà ta do dự một hồi lâu mới cắn răng gật đầu: "Được rồi!"

Trước dỗ yên người đàn ông này cái đã, xong mới có thể thương lượng những chuyện khác với ông ta.

"Ưm... Chúng ta có thể vào phòng rồi làm không?"

"Đàn bà đúng là lắm chuyện!"

Người đàn ông có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chiều Triệu Mỹ Tuyết: "Đi nhanh lên! Xong việc tôi còn phải đi ngay!"

Triệu Mỹ Tuyết mỉm cười quyến rũ, vuốt lại mái tóc rối bời, nhấc chân đi lên lầu hai.

Trên chiếc giường kingsize kiểu Âu, người đàn ông ra sức vận động, thân thể người phụ nữ bên dưới ướt đẫm mồ hôi, há miệng thở dốc từng hồi.

"Ông nhanh một chút, Tiểu Lam sắp về rồi!"

Nhớ tới thời gian không còn sớm, Triệu Mỹ Tuyết nôn nóng thúc giục.

Người đàn ông phát tiết xong thì rời khỏi người Triệu Mỹ Tuyết, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn: "Tiểu Lam là con gái tôi, người làm cha như tôi chẳng lẽ không thể gặp nó? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nam Cung Xuyên đúng là ngu hết chỗ nói, nuôi con dùm người khác mấy chục năm mà không hay biết gì. Thật không hiểu nổi, tập đoàn Nam Cung ở trong tay một kẻ ngu xuẩn như vậy mà sao đến giờ vẫn chưa phá sản?"

Triệu Mỹ Tuyết cắn môi, bà nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi làm ông thỏa mãn rồi, ông cũng nên rời khỏi đây đi!"

Lần này, người đàn ông lại không nói gì thêm, ông ta đi về phía cửa phòng, thô bạo mở cửa ra.

Triệu Mỹ Tuyết đi theo sau người đàn ông cùng ra ngoài. Nhưng khi thấy những người đứng bên ngoài phòng, bà ta giật mình hoảng sợ la lên: "Aaaa....!"

Trước cửa phòng.

Mặt mày Nam Cung lão gia xanh mét, tức giận nhìn Triệu Mỹ Tuyết đang trần truồng, mắt bừng bừng lửa giận.

"Ba!"

Giọng Triệu Mỹ Tuyết đầy nôn nóng, hoảng loạn mặc quần áo vào: "Ba nghe con giải thích!"

"Giải thích?" Nam Cung lão gia hừ một tiếng, vẫn giận xanh mặt: "Còn cái gì cần giải thích chứ? Vân Dật, con lập tức gọi điện thoại kêu ba con về nhà, để nó coi thử người vợ tốt của nó. Cũng gọi Nam Cung Lam về luôn! Nam Cung gia chúng ta không thể ngu ngốc nuôi con dùm người khác nữa!"

Cả người Triệu Mỹ Tuyết mềm nhũn, chật vật quỳ rạp trên đất.

Nếu bà ta chỉ bị bắt gian tại giường, bà ta còn có thể để Nam Cung Lam lại, như vậy, bà ta vẫn còn hy vọng đoạt gia sản nhà Nam Cung.

Nhưng bây giờ.....

Ông già này đã nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, vậy rốt cuộc ông ta đã đứng ngoài này bao lâu rồi?

Triệu Mỹ Tuyết cắn chặt môi, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, trong lòng vô cùng oán giận người đàn ông cũng đang có cùng sắc mặt giống mình.

Nếu hôm nay ông ta không tới tìm mình, thì đâu xảy ra những chuyện như bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK