Chương 112
Trong thời gian này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải thường xuyên nâng ly với Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang không hề từ chối, mỉm cười uống rượu.
Nhưng số lần Trần Tiểu Túy nâng ly rất ít, thậm chí từ đầu đến cuối không bao giờ cạn ly riêng với Diệp Vĩnh Khang.
“Cô Trần, ly này tôi mời cô, sợi dây chuyền lần trước cô tặng ở đám cưới tôi rất thích”.
Diệp Vĩnh Khang chủ động nâng ly, mỉm cười với Trần Tiểu Túy.
Trần Tiểu Túy cười nhẹ: “Chỉ cần anh Diệp vừa lòng chính là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi, nhưng tôi bị dị ứng với rượu, chỉ có thể nhấp một ngụm, mong anh Diệp đừng để bụng”.
Nói xong, liền cầm ly lên, chạm môi nhẹ vào thành ly, nhưng còn chưa chạm vào rượu ở bên trong đã đặt ly xuống.
Hành động này khiến Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh vô cùng sốc, trong lòng nghĩ Trần Tiểu Túy hôm nay làm sao vậy, lẽ nào không rõ thân phận của anh Diệp sao?
Cũng may Diệp Vĩnh Khang không tính toán, mỉm cười uống cạn rượu trong ly, nhưng khóe môi gợi lên một tia ẩn ý đầy khó hiểu.
“Anh Diệp, một người bạn của tôi sắp đến, tôi xuống lầu đón anh ấy một chút”.
Lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên nhìn vào điện thoại nói.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, thản nhiên nói: “Trước đây lúc cô bảo tôi tới đây, hình như không nói là có người lạ?”
Trần Tiểu Túy mỉm cười đứng dậy nói: “Không sao, cũng không phải người ngoài, là một người anh của tôi, tôi xuống lầu đón anh ấy trước”.
Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng bao.
Hành động này khiến Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh sợ mất mật.
Cô gái này hôm nay có phải lên cơn rồi không?
Ý của lời anh Diệp vừa nói rất rõ ràng, đó là anh không muốn dùng bữa với người lạ.
Nhưng cô gái Trần Tiểu Túy này không biết là không nhận ra hay cố tình.
Với đầu óc của cô ấy, đáng lẽ không nên phạm phải những lỗi sai cơ bản chứ?
“Anh Diệp, con bé Tiểu Túy đó lúc làm việc hơi lấn cấn một chút, anh tuyệt đối đừng để bụng nhé”.
Đường Văn Nguyên vội vàng cầm ly rượu lên, giải thích thay cho Trần Tiểu Túy.
“Đúng đúng đúng, Tiểu Túy có lẽ nghĩ chúng ta trống vắng quá, vì vậy mới muốn gọi thêm một người bạn đến cho sôi động một chút, con nhóc này thỉnh thoảng suy nghĩ hơi khác người chút, anh Diệp đừng nghĩ gì nhé”.
Lưu Đại Hải cũng nhanh chóng nâng ly lên.
Xem ra bình thường Trần Tiểu Túy rất may mắn, phạm lỗi sai liền có người đứng ra giải vây giúp.
Lần này Diệp Vĩnh Khang không cụng ly với hai người, mà chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang trong tay, nói một cách đầy ẩn ý: “Nếu như cô ấy còn mắc sai lầm, e rằng trên đời này không có ai cẩn thận nữa rồi”.
Lúc này, Trần Tiểu Túy quay lại, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, nước da ngăm đen, mặc áo sơ mi ca rô, trên người toát ra vẻ dũng mãnh.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Trình Văn Đống”.
Trần Tiểu Túy mỉm cười giới thiệu.
Người đàn ông trung niên cũng lịch sự mỉm cười với mọi người.
“Trình Văn Đống?”
Lưu Đại Hải sửng sốt khi nghe đến cái tên này, sau đó ngạc nhiên nói: “Ở thành phố Đông Hải có một ông vua bất động sản cũng tên là Trình Văn Đống, xin hỏi ông là…”