Chương 644
Mã Ngọc Quyên đứng bên cạnh khóc, tuy đã là phụ nữ ngoài ba mươi nhưng từ nhỏ đã được chiều chuộng, cho nên trông cô ta không hề giống một phụ nữ ba mươi tuổi.
“Chém thành nhiều mảnh?”
Mã Càn Khôn chế nhạo, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón cái bên trái, hung ác nói: “Con gái yêu, đến chính bố còn không dám động đến một đầu ngón tay của con thế mà giờ con lại bị người ngoài đánh”.
“Haha, chém thành trăm mảnh à, không dễ như vậy đâu. Người đâu, mau bảo Xà Vương và Mã Vương tới gặp tôi!”
Nghe tin bố mình sẽ sử dụng Xà Vương, Mã Ngọc Quyên vô cùng vui mừng.
Một khi Xà Vương được phái đi, không đơn giản chỉ có hai ba người mất mạng thôi đâu.
Bởi vì đó là một kẻ thâm độc và hiểm ác hơn cả một con rắn độc!
Trong mười hai Cầm Tinh Vương nhà họ Mã, Xà Vương ít được sử dụng nhất.
Vì chỉ cần Xà Vương ra tay, hậu quả ngay cả Mã Càn Khôn đôi khi cũng khó đối phó.
Nhưng lần này Mã Càn Khôn trực tiếp sử dụng Xà Vương, đủ để thấy được lửa giận trong lòng ông ta!
“Bẩm gia chủ, Xà Vương đã khởi hành đi Giang Bắc rồi!”
Một người bước vào và báo cáo.
Mã Càn Khôn nhẹ nhàng gật đầu, ranh mãnh nói: “Xem ra nhỏ đó đã nhịn gần chết rồi. Nói cho cô ta biết, lần này không phải kiềm chế, thoải mái muốn làm gì thì làm!”
“Vâng, gia chủ, chỉ là…”
Người nọ do dự nói: “Gia chủ, nếu để Xà Vương thoải mái ra tay, Giang Bắc nhất định máu chảy thành sông mất”.
Mã Càn Khôn cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh: “Ông thực sự cho rằng tôi phái Xà Vương tới chỉ để trút giận cho con gái tôi sao?”
Đêm.
Nằm ở khu Đông thành phố Giang Bắc, một quán rượu sầm uất.
Trong quán, vài tên đàn ông lực lưỡng cơ thể đầy hình xăm chén anh chén chú ồn ào náo nhiệt.
Hành vi của họ đã ảnh hưởng không nhỏ đến việc kinh doanh ở đây, người bên ngoài mà nhìn thấy cảnh bên trong thì ai còn dám vào nữa?
Một người phục vụ lịch sự bước tới nhắc nhở nhưng đổi lại lại bị vả cho hai cái, còn bị nhổ mất răng cửa.
Bất đắc dĩ, người phục vụ khác trong quán đã phải gọi điện cho ông chủ.
Mở được quán bar thì chắc chắn người đó cũng không phải loại lương thiện gì.
Một lúc sau, mấy chiếc ô tô chạy nhanh qua đó.
Hơn chục người hùng hổ xông vào quán, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, để râu quai nón và đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.
Mấy tên đàn ông xăm trổ cũng dừng lại, quay đầu nhìn khoảng gần chục tên côn đồ đang cầm hung khí giết người.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt của chúng không hề lộ ra chút hoảng sợ nào, mà lại mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự khinh thường và mỉa mai không che giấu.
Ông chủ râu quai nón cũng là người từng trải, nhìn vẻ mặt thoải mái của mấy ngườiđó, liền biết những người này hẳn là không phải kiểu tầm thường.
“Các anh em đến đây uống rượu quả là vinh hạnh cho Triệu Cương Cường tôi”.
“Chỉ là tiệm của tôi nhỏ, đám anh em dưới trướng còn phải dựa vào tiệm này kiếm sống”.
“Mấy anh em thế này, khách khác ngại không dám vào, mong mấy anh em chiếu cố”.