Chương 377
Cô ta vừa lấy một gói kẹo sữa từ trong túi ra ném về phía Diệp Tiểu Trúc vừa trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vừa nói: “Đồ đểu, anh nghe kỹ đây cho tôi, chị tôi và Tiểu Trân đơn thuần dễ bị dụ nhưng tôi thì không dễ lừa thế đâu”.
“Nếu như ngày nào đó anh lòi đuôi ra mà để tôi tóm được thì tôi bảo đảm sẽ cho anh biết thế nào là tới số!”
Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cười gượng, trong lòng thầm nghĩ gen nhà mẹ vợ thật là đặc biệt, sao tính khí của mọi người không có hổ báo nhất chỉ có hổ báo hơn vậy chứ?
“Yên tâm đi, tôi có phụ ai thì đi nữa thì cũng tuyệt đối không phụ chị cô và Tiểu Trân đâu”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cười giải thích.
Trương Hiểu Đan tức giận quay đầu sang một bên, dáng vẻ rõ ràng không hề tin tưởng.
Có điều Diệp Vĩnh Khang cũng không so đo những điều này, bởi vì những năm vừa qua anh quả thực vô cùng có lỗi với Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.
Sau khi Trương Hoa Phương dọn dẹp xong phòng bếp thì nóng lòng muốn dẫn Diệp Tiểu Trân ra ngoài dạo phố.
“Tiểu Trân, bà ngoại dẫn cháu đến một nơi, chỗ đó có rất rất nhiều thứ hay ho và cả đồ ăn ngon nữa, muốn gì là có đó, bà ngoại đều sẽ mua cho cháu hết!”
Lúc này Trương Hoa Phương cũng không giả vờ nữa, sự cưng chiều đối với Tiểu Trân cứ thế bộc lộ ra ngoài không chút che đậy.
“Cảm ơn bà ngoại!”
Diệp Tiểu Trân vui vẻ khua chân múa tay.
Cả nhà đến một con phố thương mại sầm uất bên trong nội thành, Trương Hoa Phương nắm tay Diệp Tiểu Trân nhìn ngó khắp nơi, chẳng bao lâu đã mua được mấy túi đồ lớn, tất cả đều là đồ chơi, đồ ăn còn cả quần áo mới dành cho mấy bé gái.
“Mẹ, mẹ đừng tiêu tiền linh tinh, vừa vừa thôi là được, thế này là quá nhiều rồi”.
Hạ Huyền Trúc vội vàng tiến lên trước nói.
“Con im miệng đi, mẹ tiêu tiền cho cháu gái của mẹ thì liên quan gì đến con?”
Trương Hoa Phương không vui trừng mắt nói: “Hơn nữa, mẹ mua đồ cho cháu gái mẹ sao lại là tiêu tiền linh tinh ? Mẹ thích thế đấy, con làm gì được mẹ nào!”
“Tiểu Trân, đừng để ý tới bọn họ, hôm nay cháu thích cái gì thì bà ngoại sẽ mua cho cháu cái đó!”
Hạ Huyền Trúc chỉ đành lắc đầu mỉm cười, trước đây cô cảm thấy Diệp Vĩnh Khang đã đủ chiều con gái rồi, ai ngờ mẹ cô còn chiều con bé hơn cả Diệp Vĩnh Khang.
“Vợ à, em muốn cái gì thì anh cũng mua cho em”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc.
“Em muốn cái đó!”
Hạ Huyền Trúc khoác tay Diệp Vĩnh Khang, chỉ vào một con thú nhồi bông bên trong cửa kính, cười nói.
Năm người cùng đi, Trương Hoa Phương cưng chiều Diệp Tiểu Trân, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc ân ân ái ái, Hạ Đức Minh thì lững thững đi sau cùng, phụ trách xách đồ.
Trương Hiểu Đan đột nhiên cảm thấy mình thật đơn độc, nhìn dáng vẻ Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang cười cười nói nói mà càng nổi điên.
“Loại đàn ông cặn bã nhà anh, cứ tiếp tục diễn trò đi, tôi xem anh có thể giả vờ tới lúc nào!”
Trương Hiểu Đan tức tối lẩm bẩm một câu, ngay từ đầu cô ta đã không tin Diệp Vĩnh Khang “quay đầu là bờ”.