Chương 353
“Đây là chuyện bình thường với tôi, chỉ cần đừng gây chuyện trong đường biên giới khu phòng thủ của tôi thì họ muốn đánh thế nào cũng được”.
“Nhưng lúc đó ngọn lửa bùng lên tôi nghe thấy có gì đó không đúng… Ôi trời, tôi cũng không nói rõ được, đại ca nhìn kỹ đạn rải rác và vết nổ, còn dấu chân dưới đất nữa đi”.
Lục Phong Thần chỉ vào vài dấu vết trên máy tính bảng nói.
Diệp Vĩnh Khang xem kỹ video thêm một lần nữa, quả nhiên nhìn ra manh mối.
“Đây là một trận chiến phản phục kích, là tác chiến ngược hướng của bên bị phục kích với bên phát động phục kích, chiến thuật rất tài tình, phản ứng cũng rất nhanh, sĩ quan chỉ huy của đối phương là một cao thủ hàng đầu”.
“Chỉ có điều, anh cũng có bản lĩnh này, cũng chẳng phải hiếm lạ gì với anh nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.
Lục Phong Thần hít thở sâu, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu chỉ là một trận phục kích đơn giản, tôi cũng sẽ không để tâm đến thế”.
“Điểm khác thường nhất trong chuyện này là cách thâm nhập và rút lui của đám người đó sau khi phục kích”.
“Hai chiến thuật này mâu thuẫn với nhau, thế nên luôn là sự tồn tại độc lập, đó là sau khi đám người đó phục kích xong thế mà lại có thể thâm nhập và rút lui tình cùng lúc như thế”.
“Đội hình của họ thay đổi rất kỳ lạ, bao bọc vây đánh hai cánh từ một mũi tên đơn lao thẳng trực diện đến hai mũi tên kép”.
“Càng không thể tin được là trong mười phút ngắn ngủi đối phương lại liên tục sử dụng mười chín kiểu chiến thuật khác nhau hoàn toàn”.
“Dù tôi tận mắt nhìn thấy nhưng đến tận bây giờ tôi cũng không biết đối phương làm cách nào mà có thể dung hòa được nhiều chiến thuật như thế cùng một lúc”.
“Mấy chiến thuật này có vẻ như độc lập nhưng lại có thay đổi nhỏ, khéo léo dung hợp các chiến thuật này thành một thể, đúng là khiến tôi không thể tin được”.
“Tôi đang nghĩ nếu sau này tôi gặp phải đối thủ như vậy, đối diện với chiến thuật này, tôi nên phá nó thế nào… Đại ca, anh sao thế?”
Lục Phong Thần mới nói được một nửa bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên căng thẳng, khóe môi khẽ giật, vô cùng không ổn.
“Lục Phong Thần, tôi hỏi anh nhé, lúc họ sử dụng chiến thuật này, có phải luôn phản công đánh bất ngờ với quy mô nhỏ?”
Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ hai tay ra chụp lấy cánh tay Lục Phong Thần, sắc mặt u ám đáng sợ.
Lục Phong Thần hoang mang, không biết Diệp Vĩnh Khang bị gì: “Vâng… đây cũng là điểm khá kỳ lạ, bình thường chiến thuật thâm nhập và phản công trái ngược nhau nhưng cả quá trình đối phương lại sử dụng ba lần chiến thuật phản công với quy mô nhỏ… Đại ca, nhưng mà sao anh biết?”
Hơi thở của Diệp Vĩnh Khang trở nên nặng nề, hỏi tiếp: “Lúc sử dụng chiến thuật đánh bằng một mũi tên, có phải ở phía cuối họ còn xuất hiện thêm hai người nữa không?”
Lục Phong Thần nghe xong càng cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác gật đầu nói: “Ừ, là thế đó, sao anh biết được những điều này? Lẽ nào… anh biết đối phương là ai?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, liên tục hít vào thở ra dồn dập, cố gắng giữ cho mình cực kỳ bình tĩnh: “Còn phát hiện ra thứ gì đặc biệt ở hiện trường nữa không?”
Lục Phong Thần nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc đó tôi phát hiện ra một thứ ở hiện trường, nhưng hình như cũng chẳng có gì đặc biệt”.