Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 220

Theo lý thuyết, cả đời này hai người sẽ không có mặt mũi nào đối mặt với Diệp Vĩnh Khang nữa, nhưng bọn họ không ngờ quả báo lại đến sớm thế, cho nên hôm nay bọn họ phải mặt dày đi tìm Trần Tiểu Túy để giúp hẹn anh Diệp ra ngoài.

“Anh Diệp!”

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhanh chóng đứng dậy.

“Anh Diệp, đã lâu không gặp…”

Đường Văn Nguyên mặt dày, gượng cười, nhiệt tình đưa tay ra.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang như thể không thấy, đi vòng qua hai người về phía bàn trà, cười với Trần Tiểu Túy nói: “Bàn trà này được đấy, gỗ kim tơ cơ à”.

Hai tay Đường Văn Nguyên trơ ra trên không, khuôn mặt già nua đỏ bừng, bầu không khí ngại ngùng vô cùng.

Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy bối rối, vội vàng đáp: “Ừm, năm ngoái tôi đã mua được nó ở một cuộc triển lãm. Nếu anh Diệp thích, tôi sẽ sai người gửi chiếc bàn này về nhà cho anh sau”.

“Không cần đâu. Tôi thường không thích uống trà. Cứ để nó ở đây đi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt.

Sau đó anh và Trần Tiểu Túy trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại bật cười.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị coi như không khí, lúng túng vì bị bỏ qua một bên, đi không được, ở không xong, ngồi không đặng mà đứng cũng ngại.

Trần Tiểu Túy tuy rằng trên mặt đang cười nói với Diệp Vĩnh Khang, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất lo lắng, không khí trong phòng riêng rất kỳ quái.

Khoảng mười phút sau, sau khi Diệp Vĩnh Khang uống xong một tách trà, anh thản nhiên nói với Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đang đứng bên cạnh: “Hai người không mệt sao? Ngồi xuống uống một chén trà đi”.

Hai người sửng sốt, vội vàng nói: “Cảm ơn anh Diệp!”

“Mang chén tới đây, tôi rót trà cho hai người”.

Diệp Vĩnh Khang híp mắt cười.

Những lời này làm cho Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Chúng tôi tự làm là được rồi, sao có thể phiền đến anh Diệp…”

“Tôi bảo hai người mang qua!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tăng âm lượng, một luồng khí tức tức giận lập tức tràn ra!

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị dọa, sợ đến mức hai cổ tay run lên bần bật, họ siết chặt tách trà bằng cả hai tay, lo lắng nếu không cầm chắc sẽ rơi mất.

Diệp Vĩnh Khang rót đầy trà cho hai người, thấy hai người vẫn còn run rẩy, anh nhẹ giọng nói: “Sao, trà của tôi không ngon sao?”

“Không không…”

Hai người giật mình toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng uống cạn trà trong chén.

Diệp Vĩnh Khang không nói gì, tiếp tục rót trà vào chén.

Nó lại đầy, cả hai người họ lại uống một hơi cạn sạch.

Việc này lặp đi lặp lại hàng chục lần, cho đến khi rót hết ấm trà, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng trương cả bụng.

“Vị của trà này khá ngon đúng không”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK