Chương 430
Vương Diễm Lệ cau mày: “Chuyện này có liên quan gì đến việc ăn lẩu sao?”
Trương Hoa Phương và những người khác bên cạnh cũng khó hiểu, không biết Diệp Vĩnh Khang muốn bày tỏ điều gì.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nhúng một miếng sách bò vào trong nồi, cười nói: “Vậy chúng tôi ở đây ăn lẩu, liên quan gì đến các người?”
“Muốn nếm thử thì cứ việc nói, chúng tôi cũng không ngại có thêm đôi đũa cái bát trên bàn đâu”.
“Hơn nữa, cô với mẹ vợ cháu có quan hệ tốt như vậy, cô đến vét nồi cũng không có vấn đề gì đâu”.
Lời vừa dứt, Trương Hoa Phương và những người khác lập tức bật cười!
Lời này của Diệp Vĩnh Khang quả là hay!
“Đúng đó, Lệ Lệ, chúng ta có quan hệ tốt như vậy. Tôi cũng không ngại thêm đôi đũa cái bát trên bàn đâu. Mau ngồi xuống ăn cùng đi. Nếu không đủ, thì gói mang về, đừng khách khí làm gì!”
Trương Hoa Phương nhanh chóng mỉm cười, chọc ngoáy thêm.
“Đồ ăn mày hôi thối, nói cái đéo gì thế hả, cậu nhìn tôi giống người không có tiền ăn lắm à?”
Chu Tiểu Lan tức giận nói.
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy: “Nếu có tiền ăn, cô có thể tự mình đặt một bàn, cứ ở đây lèm bèm, không phải muốn ăn chực thì là gì?”
“Cậu………”
Sắc mặt Chu Tiểu Lan tái nhợt vì tức giận: “Được rồi, tôi không chấp nhặt với một tên ăn mày hôi thối như cậu làm gì”.
“Chồng à, không phải hôm nay anh mua quà cho mẹ chúng ta sao? Mau lấy ra đi!”
Người mặc vest vội vàng lấy trong túi ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trong vắt.
“Mẹ, tháng sau sinh nhật mẹ. Đây là quà sinh nhật con chuẩn bị trước cho mẹ. Mẹ có thích không?”
Người đàn ông mặc vest đưa chiếc hộp qua.
Khóe miệng Vương Diễm Lệ nhếch lên: “Cái này đẹp quá, ai da, con đúng là hoang phí mà, một viên đá nhỏ như vậy cũng phải có giá hơn tám mươi nghìn tệ đấy!”
Chu Tiểu Lan vội vàng nói: “Mẹ cứ nhận đi, hơn tám mươi nghìn tệ đối với chúng ta không là gì cả”.
“Hơn nữa chúng ta cũng không giống một số người. Tám mươi nghìn tệ là một con số trên trời đối với họ”.
Vương Diễm Lệ không ngừng gật đầu: “Cho dù có tiền cũng không thể vung tay nhiều như vậy được. À mà, Hoa Phương, tôi nhớ ngày sinh nhật của chúng ta hình như là cùng tháng”.
“Con gái và con rể đã chuẩn bị quà cho bà chưa? Lấy ra xem nào”.
Trương Hoa Phương sa sầm mặt mày: “Bà cũng biết tháng sau rồi, chúng tôi không có thói quen chúc trước, hơn nữa chúc trước không may mắn, mang ý nghĩa chết sớm!”
“Ha haha ha, Hoa Phương, bao nhiêu tuổi rồi mà bà vẫn mê tín phong kiến thế à”.
“Thật ra, tôi cũng biết điều kiện gia đình của bà, con gái và con rể của bà chắc cũng sẽ không mua nổi món gì ra hồn đâu”.
“Nhưng đắt không bằng hiếu. Mặc dù đẳng cấp của các người chắc chắn không thể bằng đẳng cấp của chúng tôi, cho dù là hàng vỉa hè thì cũng phải chuẩn bị vài món chứ”.
“Đúng không, cháu gái, cháu rể?”
Khi nói những lời này, trong lòng Vương Diễm Lệ vô cùng sảng khoái.