Chương 429
Mặc dù hai người phụ nữ lúc nói chuyện đều mỉm cười, nhưng không khí xung quanh họ lại đầy mùi thuốc súng.
Đẳng cấp của Vương Diễm Lệ rõ ràng là thấp hơn Trương Hoa Phương một bậc, sắc mặt xanh xám, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.
“Đương nhiên là có khác biệt!”
Đúng lúc này, bất ngờ xuất hiện hai thanh niên một nam một nữ từ bên cạnh đi tới, người nam mặc vest còn người nữ đeo kính râm.
“Cô Trương, cô nói sai rồi, cháu đây là sợ mẹ mệt nên không đành lòng để mẹ cháu ra ngoài kiếm tiền, là con gái, nuôi mẹ là chuyện rất bình thường mà nhỉ?”
“Nếu một người ở độ tuổi này rồi mà vẫn còn phải làm việc, chứng tỏ con gái người đó kém cỏi đến thế nào, cô Trương có thấy đúng không?”
Khuôn mặt của Trương Hoa Phương ngay lập tức sa sầm xuống, cô gái này là Chu Tiểu Lan, con gái của Vương Diễm Lệ, sau khi câu được một cậu ấm bằng chút nhan sắc, tính tình trở nên rất kiêu ngạo.
Hơn nữa, miệng lưỡi cô ta sắc hơn Vương Diễm Lệ rất nhiều, lời nói của cô ta đi thẳng vào chủ đề, đấm một phát vào chỗ đau của Trương Hoa Phương.
“Thế theo như lời cô nói, thì những người được kính trọng trong giới khoa học, chẳng hạn như ông Viên, đã chín mươi tuổi mà vẫn đang làm việc trong lĩnh vực thực nghiệm, ông Chung, người vẫn đang vật lộn trong lĩnh vực chăm sóc y tế ở tuổi tám mươi, con họ cũng là người kém cỏi à?”
Lúc này, Hạ Huyền Trúc đột nhiên nói.
Chu Tiểu Lan quay đầu lại liếc Hạ Huyền Trúc, ẩn ý nói: “Oa, cô gì này, cô nói quả là có lý, bái phục bái phục”.
“Chỉ là, thiên hạ không giống nhau, cũng không phải ai cũng có thể so với mấy ông Viên đó đâu”.
“Giống như cô Trương, tôi còn nghe nói, mấy năm trước con gái cô ấy lêu lổng với một thằng ăn mày, còn lén lút sinh ra một đứa bé, cuối cùng còn bị gia tộc đuổi ra cổ”.
“Chuyện này làm cho cô Trương tức giận đến mức suýt chút nữa nộ khí xung thiên. Đúng là cái loại bất hiếu, cô Trương quả là khổ mà!”
Dứt lời, không khí xung quanh đột nhiên đông cứng lại!
Phải nói là miệng của Chu Tiểu Lan quá độc ác, chọc tới đâu thì sâu tới đó.
Thật ra cô ta đã biết thân phận của Hạ Huyền Trúc từ lâu, cố tình ở đây ra vẻ xa lạ không quen, cách đâm chọc này còn khó chịu hơn là bị đâm trực tiếp nhiều.
Lập tức, cả nhà Trương Hoa Phương giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết phải phản bác lại như thế nào.
“Cô gì này, cô muốn biết tại sao hôm nay nhà chúng cháu lại đến đây ăn lẩu sao?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Vương Diễm Lệ lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc nói: “Còn hỏi, ra vẻ đại gia, cầm một tháng tiền lương đến đây ăn uống, ra vẻ thượng lưu cơ mà”.
“Con vịt xấu xí này có nhuộm trắng thì vẫn là con vịt xấu xí thôi, vĩnh viễn không thành thiên nga được đâu!”
“Bà……”
Trương Hoa Phương thở hổn hển, sắp lên cơn đến nơi, Diệp Vĩnh Khang liền giơ tay lên, nhìn Vương Diễm Lệ đùa cợt: “Chà, lời cô nói đều đúng, nhưng ngoài chuyện này ra, còn có một lý do quan trọng nhất”.
“Lý do gì?”
Vương Diễm Lệ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ bẻ cổ nói: “Cháu hôm qua ăn táo, còn xem cả hoa đăng”.