Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576

Diệp Vĩnh Khang cau mày, lẽ nào truyền thuyết đó là thật?

Đúng lúc này, một cơn gió dữ dội lại hú lên ở cửa hang, sau vài giây, tiếp tục sau vài giây, cơn gió điên cuồng ấy mới dừng lại.

Một bóng người chậm rãi đi vào trong hang động.

Khi nhìn rõ người này, mọi người trong hang động lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Đó chính là lão ăn mày mù!

Lẽ nào đã lấy được mật trăn của trăn mào gà rồi sao?

Phản ứng của Mao Tiểu Huy vô cùng nhanh, vội vàng giơ cao hai tay, nói: “Đại hiệp, tôi xin thề với toàn thể gia tộc và tổ tiên nhà họ Mao, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi bảo đảm sẽ giấu kín trong bụng!”

“Nếu như dám tiết lộ nửa lời ra ngoài, thì cả họ hàng nhà tôi sẽ bị trời đánh, thật đấy, con người tôi giỏi nhất là thành thật, đại hiệp nhất định phải tin tôi!”

Ngay khi Mao Tiểu Huy nói điều này, sắc mặt những người khác lập tức tái nhợt.

Mật trăn của trăn mào gà là báu vật quý nhất thế giới, ai lấy được nhất định sẽ gây ra những rắc rối không thể tưởng tượng được.

Vì vậy lão ăn mày mù này muốn quay lại đây để giết người diệt khẩu!

Tuy nhiên ngay khi Mao Tiểu Huy nói năng lung tung như vậy, lão ăn mày mù vẫn không hề lay chuyển mà tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Mao Tiểu Huy sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên nói lớn: “Người anh em, dù sao cũng chết, liều với lão đi, chúng ta cùng nhau lên!”

Vừa dứt lời, Mao Tiểu Huy đột nhiên vươn tay kéo Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến lùi lại phía sau, trầm giọng nói: “Mau nằm xuống, để cho lũ ngốc chống đỡ trước, sau đó chúng ta…”

Mới nói được một nửa, Mao Tiểu Huy đột nhiên ngây ra.

Bởi vì Mao Tiểu Huy phát hiện đoàn người này không có ai xông lên trước sự khích tướng của cậu ta mà ai nấy cũng đều giống hệt cậu ta, phản ứng đầu tiên là lần lượt nằm xuống, tốc độ thì cứ gọi là nhanh như ánh sáng!

Ngay lập tức chỉ còn lại ba người Diệp Vĩnh Khang, Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến đứng trên mặt đất, đôi mắt trắng dã của lão ăn mày mù nhìn chằm chằm vào họ.

Mao Tiểu Huy khóc ròng nói với đám người đang nằm trên mặt đất: “Các người còn hèn hơn tôi nữa!”

“Lùi ra sau”.

Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, chân trái hơi tiến về trước một bước đã sẵn sàng vào vị trí chiến đấu.

Dù lão ăn mày mù này có phải là người của Ám Dạ Các không thì cứ đánh hạ trước rồi hẵng nói sau.

“Ực…”

Đúng lúc này một âm thanh kỳ lạ bỗng phát ra từ cổ họng lão ăn mày mù đó, sau đó khuôn mặt lão dần trở nên méo mó.

Đôi mắt trắng dã nhìn Diệp Vĩnh Khang chằm chằm, không biết là mù thật hay mù giả.

“Diệp… Diệp… Diệp…”

Âm thanh đó cứ liên tục lặp đi lặp lại trong cổ họng lão ăn mày mù đó.

Mao Tiểu Huy sửng sốt, vội vàng giơ hai ngón tay ra: “YEAH! YEAH! YEAH! Chúc mừng vị anh hùng lấy được mật trăn, hôm nay muộn rồi hôm khác sẽ mời ông ăn khuya, chúng tôi đi trước đây”.

Vừa nói cậu ta vừa thấp giọng nói với Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến: “Lão mù này đã YEAH rồi chắc chắn tâm trạng cực kỳ tốt, chúng ta mau chóng tranh thủ thời cơ rời đi thôi…”

“Vĩnh… Khang…”

Thế nhưng đúng lúc này lão ăn mày mù lại phát ra thêm hai âm nữa, cố gắng hết sức nói ba âm này liền nhau: “Diệp… Vĩnh Khang”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK