Chương 607
Quả lão dùng cuốc gõ nhẹ xuống đất, nói: “Cuốc của tôi rỉ sét thế này, còn không thấy máu nữa, đất cũng sắp không đào nổi nữa rồi đây này”.
Đến cả cặp anh em ít nói Phá Thiên Phá Quân cũng lên tiếng: “Tốc độ giết người của chúng tôi nhanh”.
“Nhanh cái rắm ấy, có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tôi được?”
Chuột đất nhảy dựng lên, nói: “Điện Chủ, cho tôi làm tiên phong đi, gần đây tôi mới luyện được đại chiêu đỉnh lắm, tuyệt đối là loại có sức công phá lên trời!”
Huyết hòa thượng không nói gì, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Chuột đất rồi tinh nghịch giơ ngón út ra.
Ý là dù hắn có luyện được chiêu thức mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là cái đinh ba tấc thôi đồ thấp lùn ạ.
“Ê này đồ trọc chết giẫm, ông đây lùn thì sao hả? Những thứ ông đây tích tụ đều là tinh hoa, còn anh thì hay rồi, một hòa thượng mà suốt ngày ăn đùi gà, đừng tưởng rằng tôi không biết, có lúc còn lén đi tới mấy nơi ăn chơi trác táng mà dám nói tôi hả!”
Chuột đất tức giận đỏ bừng mặt mũi, nhảy đổng lên chửi cha mắng mẹ, trước thân hình cao lớn của Huyết hòa thượng, thật sự khá giống một con chuột nhắt đang nhảy tưng tưng.
Hai người này có thể coi là tổ hợp kinh điển của Điện Long Thần. Chỉ cần hai người ở cạnh nhau, không quá mười phút lập tức sẽ cãi cọ.
Nếu như thời gian lâu hơn một chút thì hai người sẽ lập tức xắn tay áo, lao vào nhau luôn.
Nhưng hai người này lại không thể tách ra, thậm chí còn ngủ chung một phòng, chỉ cần xa nhau một thời gian là cả hai sẽ phờ phạc, mất hết tinh thần.
Có cặp bảo vật sống này trong Điện Long Thần, trước nay không bao giờ thiếu niềm vui.
“Được rồi, đừng tranh nhau nữa!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chấm đỏ đang di chuyển nhanh chóng trên màn hình máy tính bảng, nghiêm túc nói: “Mặc dù Ám Dạ Các chưa từng đối đầu trực tiếp với chúng ta bao giờ, nhưng nhất định không phải loại dễ đối phó”.
“Đặc biệt là khi quân sư Thạch Hữu Sâm nổi loạn đoạt chiếm ngôi vị, tung tích của Ám Dạ Các càng trở nên bí ẩn hơn trước”.
“Vì vậy để tránh một số rắc rối không cần thiết, chúng ta không được để thợ săn và Thạch Hữu Sâm gặp nhau, tách bọn chúng ra, sau đó quét sạch từng người một!”
Thiên Ảnh gật đầu đồng ý: “Nếu như so sánh Ám Dạ Các với một con dã thú thì Thạch Hữu Sâm chính là bộ não của con dã thú này, còn thợ săn là móng vuốt của nó”.
“Một khi chúng ta tách hai bên này ra, bộ não Thạch Hữu Sâm này sẽ trở thành có mưu mà không có sức, còn thợ săn sẽ trở thành những con ruồi không đầu. Như vậy, lần này bọn chúng sẽ khó mà bay!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu đồng ý.
Điện Long Thần có thể phát triển nhanh chóng trong thế giới ngầm, cuối cùng trở thành một tổ chức siêu lớn mạnh như vậy ngoại trừ sức mạnh chiến đấu và sự gắn kết linh hoạt của họ cùng khả năng lãnh đạo tuyệt vời của Diệp Vĩnh Khang thì còn có một lý do đặc biệt khác.
Đó chính là hai từ: Thận trọng.
Diệp Vĩnh Khang luôn đồng ý với câu ‘Những người bị dìm chết đều là những người chơi với nước”.
Trong lịch sử có vô số ví dụ về điều này, tiêu biểu nhất là Quan Vũ, cho dù đối thủ mạnh đến đâu thì ở trước mặt ông ấy cũng chỉ như một con kiến mà thôi.
Nhưng đến cuối cùng, vì ngạo mạn khinh địch, cuối cùng chết trong tay bọn chuột nhắt, có thể nói là uất ức đến cùng cực.