Chương 475
Chuyện của đàn ông, nếu phụ nữ không giúp được gì thì cách tốt nhất là đừng làm phiền, Trần Tiểu Túy hiểu rất rõ chuyện này.
Diệp Vĩnh Khang không trả lời câu hỏi của vệ sĩ, cũng không buồn giải thích nguyên lý phức tạp của EOD với một tên lâu la làm gì.
Lúc này, bốn phía lao ra một nhóm đông người mặc đồ đen trang bị vũ khí tự động tiêu chuẩn, hàng chục họng súng nhắm vào Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.
“Không phải cô nói chỉ cần gỡ được bom sẽ để chúng tôi đi sao?”
Trần Tiểu Túy lườm Đào Xuân Yến, phẫn nộ nói.
Đào Xuân Yến cười khúc khích, nhấp một ngụm sâm panh màu vàng nhạt trong tay rồi ranh mãnh nói: “Xin lỗi, tôi có một cái tật là xưa nay không giữ lời”.
“Diệp Vĩnh Khang, ngày chết của anh đã đến, anh có muốn trăng trối gì không?”
“Cô……”.
Ngay lúc Trần Tiểu Túy đang định mắng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hơi giơ tay lên, sau đó nhìn về phía Đào Xuân Yến, ôn tồn nói: “Trước khi tôi vặt đầu cô, tôi cũng cho cô một cơ hội, cho cô nói lời trăng trối cuối cùng!”
Đào Xuân Yến sửng sốt, sau đó lập tức ôm bụng cười.
“Diệp Vĩnh Khang, hôm nay anh quên uống thuốc à? Được rồi, vậy thì tôi muốn xem xem anh để tôi nói lời trăng trối như nào”.
Đào Xuân Yến sau khi nói xong, ra lệnh cho hàng chục người mặc đồ đen cầm súng trường tự động gần đó: “Sau ba mươi giây, các người cứ bắn tự nhiên!”
Cạch—-
Xung quanh vang lên hàng loạt âm thanh kéo chốt súng.
Diệp Vĩnh Khang lại có vẻ vô cùng thoải mái, còn không buồn nhướng mi mắt lên, từ trong người lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, vừa lúc chuẩn bị châm lửa đốt.
Trần Tiểu Túy đột nhiên nói: “Anh Diệp, anh có thể cho em một điếu được không, em chưa từng nếm thử xem cảm giác hút thuốc là như thế nào”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó cười nhạt nói: “Thuốc lá của tôi khá nặng, không phù hợp với cô. Lát nữa về tôi sẽ mua cho cô hai bao thuốc lá dành cho nữ”.
Vẻ mặt của hai người đều rất thoải mái và bình tĩnh, như thể họ không quan tâm đến chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Chỉ là, sự thản nhiên của hai người đến từ hai nguyên nhân khác nhau.
Trần Tiểu Túy thật ra rất bối rối, khi đối mặt với cái chết, cho dù tinh thần có tốt đến đâu cũng không thể khiến một người tỏ ra không có gì được.
Sự thản nhiên của Trần Tiểu Túy là do gắng gượng mà có, bởi vì cô ấy chỉ muốn thể hiện những mặt tốt nhất trước mặt Diệp Vĩnh Khang, ngay cả khi đó là giây phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy!
Nhưng sự bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang lại hoàn toàn là do khinh thường.
Một bầy kiến diễu võ giương oai trước mặt, đáng sợ chắc?
“Còn mười giây, Diệp Vĩnh Khang, anh có chắc là muốn từ bỏ cơ hội nói ra lời trăng trối cuối cùng này không?”
Đào Xuân Yến chế nhạo.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói, bình thản nói: “Câu này cô nên hỏi chính cô mới đúng”.
“Anh……”
Ngay khi Đào Xuân Yến chuẩn bị nói, thì có một âm thanh ầm ầm vang lên, sau đó cả mặt đất bắt đầu rung lên, nước trong bể bơi khuấy động tạo thành những gợn sóng.