Chương 480
Nói được nửa chừng, cửa kính xe đột nhiên từ từ hạ xuống.
“Tôi nói anh đấy, đúng thật là, tôi đâu bắt anh bồi thường đâu, chỉ muốn nhắc nhở anh về sau lái xe cho cẩn thận…”
Cô gái lái chiếc BMW nói được nửa chừng chợt sững sờ.
Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông, khuôn mặt này rất bình thường, không có gì nổi trội.
Nhưng đôi mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, làm sao diễn tả được loại ánh mắt đầy bi ai này đây?
Nhìn đôi mắt này, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, một cái sân đổ nát đầy bụi, có một cây ngô đồng khô héo, bị gió thổi qua, lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống.
“Anh cần giúp đỡ không?”
Giọng nói của cô gái lái chiếc BMW rất cẩn thận, tựa hồ cảm thấy người đàn ông trước mặt lúc này cực kỳ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể tan thành trăm mảnh.
“Cô có thể nói cho tôi biết, lúc buồn thì làm gì mới có thể bớt buồn không?”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nói, trong giọng nói khàn khàn toát ra sự hoang tàn.
“Cái này……”
Cô gái lái chiếc BMW nhất thời không biết trả lời câu hỏi kỳ lạ này như thế nào.
“Nói tôi nghe đi mà?”
Diệp Vĩnh Khang lại lên tiếng, trong mắt hiện lên khát vọng cùng khẩn cầu.
Nhìn dáng vẻ này, cô gái lái chiếc BMW chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm mạnh, trong lòng càng có nguyện vọng che chở cho người đàn ông này.
“Anh chờ một chút!”
Cô gái lái chiếc BMW vội vàng quay lại xe, lấy trong túi ra một chiếc ví rất đẹp, trong ví có bốn năm tờ tiền.
“Trước tiên anh cầm chút tiền này đi, nếu không đủ…”
Cô gái lái chiếc BMW vừa nói vừa nghiến răng rút trong ví ra một thẻ tín dụng: “Đây là thẻ tín dụng của tôi, chắc là có thể tiêu tầm một trăm nghìn tệ đấy, anh cứ lấy dùng trước đi. Mã số là 877226”.
Thấy đối phương không đưa tay ra lấy, cô gái lái chiếc BMW ném thẻ tín dụng và tiền giấy qua cửa kính ô tô: “Đừng khách khí, cứ cầm đi, như vậy trước đã, tôi có chút việc phải đi, anh lái xe cẩn thận chút nhé”.
“Dù gặp phải chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng lên. Ai cũng có lúc khó khăn, trên đời này không có thứ gì là không vượt qua được hết, cố lên, tôi tin anh!”
Cô gái nói xong liền làm động tác cố lên về phía Diệp Vĩnh Khang, sau đó vội vàng trở lại xe, lái xe rời đi.
Theo quan điểm của cô ấy, người đàn ông mặc toàn đồ vỉa hè và lái một chiếc POLO nhỏ, ánh mắt tuyệt vọng và thê lương này, hẳn là đã gặp chuyện gì đó rồi.
Nói chung, hầu hết mọi chuyện của người nghèo đều liên quan đến tiền bạc, tuy không quá giàu nhưng cô ấy có thể giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp đỡ bấy nhiêu, nói không chừng chút tiền đó có thể cứu sống một người hay một gia đình ấy chứ.
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác nhìn mấy tờ tiền rơi trên tay lái và tấm thẻ tín dụng có họa tiết hoạt hình tươi sáng.
Lúc này, đèn xanh đã bật sáng, các xe phía sau bấm còi inh ỏi, tài xế cáu gắt thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô và la hét ầm ĩ.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đống tiền giấy và thẻ tín dụng, đột nhiên nở nụ cười, đạp ga khởi động xe.
Khi đến cửa nhà, nhìn qua cửa sổ thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, Diệp Vĩnh Khang biết chắc vợ đang ở nhà đợi mình.