Chương 473
Ở Điện Long Thần có một quy tắc như này, nếu như có ai đó của phe mình rơi vào tay kẻ thù, và kẻ thù sử dụng người này để tạo áp lực, thì bất kể đó là ai, kể cả là năm Đại Thiên Vương hay là chín Đại Địa Thần thì cũng mặc kệ!
Mối quan hệ có thân thiết đến đâu cũng sẽ không hề kiêng dè mà phát động tấn công!
Diệp Vĩnh Khang cũng nói rằng nếu một ngày không may anh bị bắt và kẻ thù dùng chính mình để gây áp lực, tất cả các thành viên của Điện Long Thần có thể bóp cò mà không cần do dự!
Không ai có thể đe dọa được Điện Long Thần!
Không ai có thể uy hiếp được Diệp Vĩnh Khang!
Ít nhất, Diệp Vĩnh Khang đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng từ khi trở về nước, anh nhận ra rằng mình không mạnh mẽ như vậy.
Khi vợ và con gái bị đe dọa, Diệp Vĩnh Khang không thể giết người dứt khoát như trên chiến trường.
Diệp Vĩnh Khang bất khả chiến bại, cứng rắn không thể phá vỡ, chỉ có sự dịu dàng nơi trần thế mới giống như dao cắt đi lớp vỏ cứng bao quanh trái tim anh.
Trần Tiểu Túy lúc này vẫn ở trong tay kẻ địch, Diệp Vĩnh Khang cũng không thể sát phạt quyết liệt được.
Bởi vì có lẽ chính anh cũng không nhận ra sức nặng của người phụ nữ này trong lòng anh vượt xa sức tưởng tượng của anh.
Đào Xuân Yến nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tức giận và bất lực của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Tôi cũng đã nói rồi, có thể cho anh một cơ hội, tôi đã gắn một quả bom lên người cô tình nhân bé bỏng của anh. Uy lực không mạnh lắm, nhưng đủ để biến mọi thứ trong vòng năm mét thành bột”.
“Trong vòng một phút, nếu anh có thể tháo được quả bom, hôm nay tôi sẽ để cho anh và cô tình nhân kia rời đi”.
“Nhưng anh cũng có thể có một lựa chọn khác, chính là từ bỏ việc tháo dỡ bom mà trơ mắt đứng nhìn người tình nhỏ bé của mình biến thành một đống máu, như vậy tôi cũng có thể thả anh đi”.
“Tùy anh lựa chọn, bây giờ, trò chơi bắt đầu!”
Ding–
Ngay khi Đào Xuân Yến nói xong, cô ta đột ngột nhấn công tắc trên điều khiển từ xa.
Cùng lúc đó, màn hình của quả bom buộc vào eo của Trần Tiểu Túy sáng lên.
Con số màu đỏ, một phút đếm ngược bắt đầu!
Ư ư-
Trần Tiểu Túy vặn vẹo cơ thể, trong mắt tràn đầy lo lắng khẩn cầu, cô ấy muốn nói với Diệp Vĩnh Khang cứ mặc kệ mình, mau chóng rời đi đi!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang đã không chút do dự lao về phía Trần Tiểu Túy vào lúc màn hình đang bật sáng.
Trần Tiểu Túy nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang lao về phía mình, cơ thể càng ra sức vặn vẹo, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, ra hiệu cho Diệp Vĩnh Khang mau chóng rời đi.
“Nếu cô còn vớ vẩn nữa, cả hai ta đều sẽ tiêu đời đấy!”
Diệp Vĩnh Khang hét lên.
Mặc dù việc tháo dỡ bom không phức tạp đối với anh, nhưng anh cũng không thể đảm bảo thời gian nếu không nắm rõ thiết bị kích hoạt của quả bom.
Trần Tiểu Túy nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang ngồi xổm xuống, đột nhiên ngừng vặn vẹo người, trong miệng cũng không rên rỉ nữa, yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc, nhưng mắt cô ấy không ngừng rơi lệ.
“Thả lỏng, thở chậm, đừng căng thẳng”.