Chương 289
“Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, có một loại người vốn dĩ rất xấu, nếu giẫm lên hắn mà không giẫm chết thì hắn vẫn sẽ làm việc ác”.
“Vừa rồi tính cách của tên đó khá cực đoan, sau này rất dễ làm ra chuyện cực đoan với cô, cho nên phế hai tay của hắn đi để sau này nếu có muốn hắn cũng không thể cực đoan với cô nữa”.
Diêu San ngây người nhìn góc nghiêng của người đàn ông trước mặt cô.
Người đàn ông này dường như càng ngày càng trở nên bí ẩn trong lòng cô, tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, ra tay lại quả quyết tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến mức làm người khác lạnh gáy, nhưng khi cười, lại trông hết sức vô hại.
Đây là kiểu đàn ông gì vậy?
“Đến rồi, cô tự mình đi lên đi. Đừng vận động mạnh chân cô mấy ngày này. Về sau bắt đầu sống cho tốt nhé”.
Diệp Vĩnh Khang đậu xe ở cổng tiểu khu nơi Diêu San ở, quay đầu cười.
“Vâng, anh Diệp, tôi sẽ không nói lời cảm ơn với anh nữa. Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, chắc cả đời này tôi sẽ không đền đáp được mất”.
Diêu San nói với vẻ tội lỗi.
Diệp Vĩnh Khang cười sởi lởi: “Tiện tay thôi, đừng bận tâm, hơn nữa trước đây cô cũng đã giúp đỡ vợ con tôi rất nhiều. Đây là việc tôi nên làm mà”.
Diêu San xuống xe, không lập tức lên lầu, thay vào đó, cô ấy đứng ở ven đường nhìn xe của Diệp Vĩnh Khang chạy xa dần.
Nếu trước đây mình không giúp mẹ con Tiểu Trân, thì hôm nay anh ấy có giúp mình không?
Đây rốt cuộc là kiểu đàn ông gì vậy?
Lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng chả để tâm chuyện này, lái xe đến công ty của Hạ Huyền Trúc, mang theo một hộp bánh ngọt đã đóng gói đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
Bữa trà chiều hôm nay ăn rất ngon, vì vậy suy nghĩ đầu tiên của Diệp Vĩnh Khang là gói một ít đem về cho vợ yêu nếm thử.
“Vợ yêu, xem anh mang đến cho em cái gì này”.
Diệp Vĩnh Khang mang theo hộp bánh ngọt, cười tươi mở cửa bước vào.
Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy Hạ Huyền Trúc yếu ớt ngồi sụp trên ghế, vẻ mặt rất khó coi.
“Em sao vậy, khó chịu ở đâu à?”
Diệp Vĩnh Khang lo lắng nhanh chóng đưa tay sờ lên trán Hạ Huyền Trúc.
“Chồng”.
Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, nước mắt của cô liền chảy xuống, chỉ có ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô mới có thể trút bỏ cảm xúc của mình.
“Làm sao vậy, ai ăn hiếp em à, không vội, từ từ nói”.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng giúp Hạ Huyền Trúc lau nước mắt.
“Công ty lại xảy ra chuyện rồi”.
Trong lòng rưng rưng, Hạ Huyền Trúc kể cho Diệp Vĩnh Khang nghe chuyện vừa rồi.
“Thật kỳ quái, không có ân oán gì tại sao đột nhiên muốn cấm vận công ty của em chứ?”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẫn không khỏi sửng sốt, chuyện này xem ra còn nghiêm trọng hơn vụ mấy tên lưu manh đến công trường quấy rối nhiều.