Chương 597
Dọc đường đi cười nói rôm rả, đôi vợ chồng trẻ trêu đùa nhau, tận hưởng hạnh phúc chỉ thuộc về riêng họ.
Lúc này đúng lúc Diệp Tiểu Trân tan học, Diệp Vĩnh Khang lái xe thẳng tới trường mẫu giáo, vừa xuống xe đã nhìn thấy một đôi chân dài chói mắt đứng ở cổng trường.
“Tĩnh Tĩnh!”
Hạ Huyền Trúc vui mừng vẫy tay với Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh quay đầu lại nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, nắm lấy tay của Hạ Huyền Trúc, kích động nói: “Huyền Trúc, cậu không sao rồi, thật sự tốt quá. Cậu không biết mấy ngày nay mình sống như thế nào đâu, may quá, ông trời đúng là có mắt!”
Mấy ngày trước khi Diệp Vĩnh Khang tới Đông Hải, anh đã nhờ Lâm Tĩnh chăm sóc Tiểu Trân giúp.
Những ngày qua đối với Lâm Tĩnh cũng là một nỗi khổ không thể diễn tả bằng lời, một mặt, trong lòng cô ấy lo lắng muốn chết.
Nhưng ngoài mặt cô ấy không thể thể hiện ra trước mặt Tiểu Trân được, còn phải cười nói vui vẻ, pha trò cùng với Tiểu Trân.
Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Trân vui vẻ nhảy nhót, trái tim Lâm Tĩnh như bị kim đâm vậy, sợ rằng nhỡ Hạ Huyền Trúc xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô ấy không biết nên giải thích với Tiểu Trân như thế nào.
“Chân dài, mấy ngày nay cảm ơn cô nhé!”
Diệp Vĩnh Khang xuống xe, cười nói với Lâm Tĩnh.
Chân dài là biệt danh mà Diệp Vĩnh Khang đặt cho Lâm Tĩnh, bởi vì chân của Lâm Tĩnh đặc biệt dài và thẳng, lúc nào cũng thích mặc mấy loại quần sooc ngắn cũn cỡn, để lộ ra đôi chân dài vô cùng chói mắt.
Vì vậy Diệp Vĩnh Khang liền gọi cô ấy là chân dài.
“Xì, cảm ơn mồm thôi à!”
Lâm Tĩnh trợn mắt nói.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Không cảm ơn bằng mồm thì cảm ơn bằng gì, lẽ nào bằng quả thận sao?”
“Đù má, vợ của anh vẫn còn ở bên cạnh đấy, anh còn dám trả treo với tôi à, anh không sợ lát nữa quay về phải quỳ trên bàn giặt à?”
“Ha ha, bàn giặt nhà tôi đã bị đào thải rồi, bây giờ đổi thành vỏ sầu riêng”.
Mỗi khi gặp cô nàng Lâm Tĩnh chân dài này, Diệp Vĩnh Khang lại không kìm được lòng, chỉ muốn đấu khẩu với cô ấy.
Hơn nữa Hạ Huyền Trúc cũng không bao giờ quan tâm đến chuyện đấu võ mồm của hai người. Bởi vì cô biết rằng ngoài miệng hai người nói vậy thôi, tính cách của hai người này cô còn lạ gì.
“Bố, mẹ!”
Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Trân truyền tới từ bên cạnh.
Hai vợ chồng quay đầu lại, thấy cô con gái nhỏ đáng yêu đang đeo chiếc cặp sách trên lưng, phấn khích chạy về hướng này.
“Tiểu Trân!”
Hai vợ chồng bế Tiểu Trân lên, mọi áp lực cũng như cảm xúc tồi tệ mà họ phải đối mặt mấy ngày qua dường như đã được xóa sạch.
“Bố, mẹ, hai người đánh thắng chưa?”
Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to của mình hỏi.
“Hả? Đánh ai?”
Hai vợ chồng có vẻ bối rối.