Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 310

Người đàn ông cao gầy cười nói: “ Cậu chủ, bà chủ biết cậuu về nước thì việc đầu tiên là nói tôi tới mời cậu về, mong cậu chủ về cùng tôi, bà chủ mà thấy cậu lớn như vậy chắc sẽ vui mừng lắm”.

“Ha ha!”

Diệp Vĩnh Khang cười lạnh lùng: “Thứ nhất, đừng gọi tôi là cậu chủ, năm tôi mười một tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, từ đó tôi không còn liên quan gì tới nhà họ Diệp nữa”.

“Thứ hai, năm đó bà ta cho người đánh gãy hai chân của tôi, vứt tôi xuống sông cho cá ăn thì, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái”.

“Mỗi lần gặp tôi, mở miệng đều nói tôi là đồ nghiệt chủng, vậy thì có thể vui mừng khi nhìn thấy tôi được sao?”

Diệp Vĩnh Khang luôn cất giấu một bí mật. Bí mật này anh chưa từng nói với bất kỳ ai.

Anh sinh ra trong nhà họ Diệp thuộc hào tộc của phương Bắc. Đó là một đại gia tộc hàng đầu, nhà họ Tiền, họ La, họ Hàn ở Giang Bắc bây giờ, hoặc giống như nhà họ Châu đã từng bị Diệp Vĩnh Khang tiêu diệt, tất cả mà so với nhà họ Diệp thì giống như là con kiến so với con sư tử vậy.

Có thể nói là Diệp Vĩnh Khang ngậm thìa vàng từ khi sinh ra. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì anh chính là giống với những công tử của các hào tộc khác, sống cuộc sống trong nhung lụa, giàu có vô lo vô nghĩ.

Thế nhưng vào năm anh mười tuổi thì vận mệnh đã trêu đùa anh.

Chiếc du thuyền mà bố mẹ anh đi khi làm ăn ở nước ngoài đã đột nhiên bị phát nổ. Tất cả người trên du thuyền đều không còn một ai sống sót, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.

Trong nháy mắt, Diệp Vĩnh Khang mất đi bố mẹ, những người yêu thương anh vô điều kiện. Khi nhận được thông tin này, anh đã quỳ phụp xuống sân và khóc như xé phổi.

Thế nhưng những cú vùi dập của cuộc sống đối với anh chỉ mới bắt đầu. Bởi vì khi đó bố anh đã được chỉ định sẽ là người thừa kế vị trí gia chủ của nhà họ Diệp. Theo như quy tắc do tổ tông Diệp Thị để lại, nếu như xảy ra chuyện như vậy thì sẽ Diệp Vĩnh Khang sẽ là người thừa kế vị trí của bố mình.

Lục Đào khẽ nhíu mày, trịnh trọng nói: “Cậu chủ, lão phu nhân có lệnh, nhất định phải mời được cậu trở lại nhà họ Diệp. Nếu cậu chủ không hợp tác, cậu đừng trách tôi không khách sáo!”

Dứt lời, gã thanh niên húi cua bên cạnh bắt đầu tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang, cách mấy mét mà vẫn có thể cảm nhận được một luồng sát khí tàn bạo.

“Ha ha!”

Nhưng mà Diệp Vĩnh Khang lại cười phá lên, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Vậy tôi lại muốn biết, ông không khách sáo thế nào đấy”.

Vẻ mặt của Lục Đào sa sầm xuống, hắn ra lệnh cho gã thanh niên húi cua bên cạnh: “Mời cậu chủ lên xe!”

“Cậu chủ, đắc tội với cậu rồi!”

Sau khi gã thanh niên húi cua nhận lệnh, gã nắm chặt tay thành móng vuốt, vồ về phía vai Diệp Vĩnh Khang.

Cú vồ này vô cùng sắc bén, nếu bị vồ trúng, đừng nói là xương, ngay cả gạch cũng phải vỡ nát.

Nhưng Lục Đào cũng không ngăn cản gã thanh niên húi cua này, bởi vì lão phu nhân chỉ cần tủy xương của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần không ảnh hưởng đến chất lượng tủy xương, có khiến cho Diệp Vĩnh Khang thành tàn phế cũng không sao.

Bộp!

Móng vuốt của gã thanh niên húi cua vồ vào bả vai của Diệp Vĩnh Khang.

Ngay sau đó, khuôn mặt của gã thanh niên húi cua lập tức biến sắc!

Bởi vì gã kinh ngạc phát hiện ra xương vai của đối phương không hề bị nát như gã mong đợi, hơn nữa bởi vì phản lực, thậm chí còn khiến ngón tay gã đau lâm râm.

“Không thể nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK