Chương 499
“Mau đưa đồ có giá trị trên người ra đây!”
Tên côn đồ che mặt đứng đầu nghiêm giọng nói.
Đào Thiên Khánh vẫn bình thản nhả ra một vòng khói mù mịt, xì gà Cu Ba chính tông thơm nức mũi, khiến hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
“Xem ra tên Đào Thiên Hổ này cũng không quá ngu dốt, còn biết bảo các người ngụy trang nơi này thành hiện trường cướp bóc, cứ như vậy thì hẳn sẽ không có ai hoài nghi do hắn làm”.
Đào Thiên Khánh nở nụ cười sâu xa nói.
Bả vai của tên côn đồ che mặt đứng đầu rõ ràng hơi lung lay, hắn chớp mắt: “Đào Thiên Hổ nào, tao không quen!”
“Ha ha ha ha ha!”
Đào Thiên Khánh đột nhiên cười ha hả: “Mày đi theo Đào Thiên Hổ bao nhiêu năm như vậy, sao giờ nói không quen là không quen thế?”
“Tao kiến nghị nha, lần sau cải trang thì đừng chỉ đổi mỗi quần áo rồi che mặt không, ít ra cũng phải đổi luôn cả giày nữa, tao nói đúng hay không, đội trưởng Quách Nhị?”
Người mặc đồ đen vội vàng nhìn xuống, phát hiện dưới chân vẫn đang đi đôi ủng da đặc chế của đội vệ sĩ nhà họ Đào!
“Cậu hai, nếu giờ cậu đã biết tôi là ai rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa”.
“Cậu cả là con trai trưởng của gia chủ, vị trí gia chủ kế tiếp nên thuộc về cậu ấy”.
“Nhưng cậu hai, cậu vẫn cứ không biết tốt xấu, lúc nào cũng đối đầu lại cậu cả, hôm nay đừng trách ai!”
“Muốn trách thì trách chính cậu ấy, cậu hai, lên đường đi!”
Sau khi nói xong, người đàn ông mặc đồ đen liền ra sức chém về phía cổ Đào Thiên Khánh.
Tuy nhiên, Đào Thiên Khánh vẫn mang một vẻ mặt thản nhiên, thậm chí không hề có động tác né tránh, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười đùa giỡn.
Vù–
Con dao sắc bén bằng thép vạch ra một đường giống như thủy ngân, nếu bị cú này chém phải sẽ bay đầu như chơi chứ chẳng đùa đâu!
Keng!
Tuy nhiên, ngay khi lưỡi kiếm cách cổ Đào Thiên Khánh chưa đầy một centimet, đột nhiên vang lên âm thanh của kim loại khi va chạm vào nhau.
Người mặc áo đen chỉ cảm thấy cổ tay tê dại đi, sau đó con dao trong tay liền bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài!
“Ai?”
Người áo đen quát lên một tiếng, những người áo đen khác cũng cảnh giác nhìn xung quanh.
“Mày là ai?”
Một người mặc đồ đen đứng ở cuối cùng đột nhiên quay đầu lại, hét lớn về phía sau.
Mọi người theo tiếng hét nhìn lại thì thấy một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, mặc váy kẻ học sinh màu xanh trắng, tóc dài xõa ngang vai, khoác trên vai một chiếc cặp xinh xắn chậm rãi đi về phía bên này.
Mặc dù lúc này ở đây xuất hiện nữ sinh là chuyện hết sức kì lạ, nhưng dung mạo cùng đôi mắt trong veo của đối phương khiến người ta khó có thể có ác cảm với cô ta.
Người mặc đồ đen cầm đầu không hổ danh là đội trưởng, đầu óc tương đối nhanh nhạy, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, trầm giọng nói: “Cô là ai, tại sao lại ở chỗ này?”