Chương 686
Lãnh Tu lắc đầu nói: “Cũng không phải đánh không lại, mà là không nắm chắc sẽ thắng một trăm phần trăm”.
“À? Vậy anh nắm chắc mấy phần?”
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Mới gặp Lãnh Tu hơn nửa giờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy người này rất thú vị, dù nói điều gì cũng mang vẻ nghiêm trang, khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thích thú.
Lãnh Tu nghiêm túc tính toán một lúc, mới đáp lời: “Chắc khoảng chín mươi phần trăm”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Anh đã nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ thắng thì sao còn căng thẳng vậy?”
Lãnh Tu lại lắc đầu, khuôn mặt đanh lại, đáp: “Đối với tôi, việc gì không nắm chắc chín mươi chín phần trăm sẽ thắng thì chẳng khác nào tự tìm đến con đường chết”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Người anh em, anh thận trọng quá rồi đấy”.
Khi đang nói chuyện, đột nhiên Lãnh Tu nhìn chằm chằm phía trước nói: “Không ổn, Thử Vương đến rồi!”
Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn về phía trước cách đó không xa, một chiếc xe Land Rover màu đen chặn giữa đường, trên nóc xe có một người gầy gò tong teo đang ngồi xếp bằng, cả người tên lùn đó mặc quần áo màu xám, mắt nhỏ, cằm nhọn, quả thật rất giống một con chuột ngồi trên nóc xe.
Két…
Diệp Vĩnh Khang đạp phanh, cho xe dừng lại cách nơi đối phương khoảng năm mươi mét, sau đó mở cửa xe ra chuẩn bị bước xuống.
“Cậu Diệp!”
Lãnh Tu bất chợt giữ chặt lấy Diệp Vĩnh Khang, nghiêm túc nói: “Cậu Diệp, quay lại ngay thôi, bây giờ tôi chỉ nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ đánh thắng Thử Vương, chúng ta không thể chịu chết một cách vô nghĩa!”
Đối mặt với tên thận trọng quá mức khiến người ta dở khóc dở cười này, Diệp Vĩnh Khang thật sự cạn lời: “Vậy anh ngồi trong xe luôn đi”.
Dứt lời, anh lập tức xuống xe, Lãnh Tu ngây người, sau đó cũng vội vàng xuống theo.
“Con chuột kia, đây là em họ tao, đang chuẩn bị dẫn cậy ấy về Đông Hải, không phải mày muốn đi Giang Bắc tìm Diệp Vĩnh Khang sao, còn đứng ở đây làm gì?”
Lãnh Tu bước lên trước một bước, bảo vệ Diệp Vĩnh Khang phía sau, rồi lớn tiếng nói với Thử Vương.
“Ha ha ha ha!”
Không ngờ Thử Vương bất chợt cười lớn, tiếng cười của hắn không giống với người bình thường mà hệt như âm thanh tờ báo ma sát trên mặt kính khiến người nghe vô cùng khó chịu.
“Lãnh Tu, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại là em họ của mày, như vậy cũng tốt, hôm nay tiện thể xử lý mày luôn một thể, cho anh em chúng mày xuống dưới đoàn viên với nhau”.
Thử Vương ngồi xếp bằng trên nóc xe, cười ha hả nói.
Sắc mặt của Lãnh Tu đanh lại: “Mày có ý gì?”
Thử Vương cười ha ha nói: “Mày thực sự cho rằng chỉ bằng mấy đứa chúng mày mà có thể nắm bắt được tin tức tình báo trong tay bọn tao à?”
“Nói thật cho mày biết, tất cả tin tức chúng mày thu thập được đều là bọn tao cố ý thả ra cho chúng mày đấy”.
“Nhất cử nhất động của chúng mày ở Giang Bắc, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bọn tao từ lâu, có điều tên thế thân mà chúng mày tìm được cũng được lắm, quả thực khá giống với Diệp Vĩnh Khang”.