Chương 681
Chỉ riêng quá trình nấu thuốc, Tần Minh đã dùng hết bốn, năm tiếng đồng hồ, tiếp đó dùng kim châm huyệt lại mất thêm hơn một tiếng nữa, lúc này Trần Tiểu Tuý mới từ từ tỉnh lại.
Khi cô ấy vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, biểu cảm lập tức trở nên lo lắng, vội vàng nói: “Anh Diệp, có người muốn đối phó với anh, trong tay người đó có một con rắn độc, tôi…”
Nói được một nửa, Trần Tiểu Tuý mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, nhìn xung quanh một lượt rồi hoài nghi hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tần Minh đứng bên cạnh mỉm cười giải thích: “Cô Trần, chào cô, tôi là Tần Minh của bệnh viện số hai thành phố, khi trước cô bị trúng độc, giờ đã không sao rồi, cô phải cảm ơn anh Diệp thật tử tế, nếu như không có anh đây thì dù Hoa Đà có tới cũng chỉ là vô dụng”.
Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn Trần Tiểu Tuý rồi dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi, không sao nữa, người đó đã chết rồi”.
Sau khi rời khỏi nhà Tần Minh, Diệp Vĩnh Khang lái xe, Trần Tiểu Tuý ngồi trên ghế lái phụ, cũng không biết trong lòng hai người đang nghĩ những chuyện gì, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí trong xe rõ ràng vô cùng ngột ngạt.
Chẳng mấy chốc đã tới trước cổng khu dân cư nơi Trần Tiểu Tuý sống, Trần Tiểu Tuý chậm rãi cởi dây an toàn, nghiến răng lấy hết dũng khí nói: “Anh Diệp, xin lỗi anh, em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi”.
“Có điều em thật sự không hề cố ý, xin anh đừng nổi giận với em, em thực sự đã nỗ lực để giữ khoảng cách với anh, thế nhưng vẫn mang tới rắc rối cho anh”.
“Nhưng anh yên tâm, em đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai em sẽ rời khỏi Giang Bắc, cách anh xa thật xa và sẽ không quấy rầy hay mang tới phiền phức cho anh thêm nữa, em chỉ mong anh đừng nổi giận với em, em thật sự không hề cố ý”.
Trần Tiểu Tuý rưng rưng nước mắt, trên mặt ngập tràn vẻ áy náy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Tiểu Tuý, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy trái tim mình khó chịu giống như bị kim đâm vào.
“Tôi muốn thương lượng một vụ làm ăn với cô”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mỉm cười nói với Trần Tiểu Tuý: “Khu sản nghiệp sắp khai trương rồi, những nhà kinh doanh tới ở đến từ đủ mọi ngành nghề”.
“Hiện giờ lại thiếu mất một nhà kinh doanh châu báu cao cấp, cả Giang Bắc cũng chỉ cô mới có tư cách này thôi”.
“Vậy nên tôi đã để trống ra ba mặt tiền có vị trí tốt nhất, giờ tôi thành tâm mời cô gia nhập”.
“Chỉ có điều vị trí ba mặt tiền đó vô cùng tốt, tiền thuê mỗi năm e là hơi mắc một chút, thế nhưng nể tình người quen, tôi có thể giảm cho cô hai mươi phần trăm, không biết ý cô thế nào?”
Trần Tiểu Tuý hoàn toàn ngơ ngác, sững sờ hồi lâu, nước mắt đột nhiên tuôn rơi từ trong khoé mắt.
“Ít nhất phải giảm ba mươi phần trăm!”
Trần Tiểu Tuý vừa lau nước mắt vừa cười nói.
Diệp Vĩnh Khang cười ha hả nói: “Được, cô nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, đi thôi, tôi đưa cô về, nhân tiện lên phòng cô uống ly nước”.
Trần Tiểu Tuý là một người phụ nữ có yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống đặc biệt cao, nhà của cô ấy được bài trí vô cùng tao nhã tinh tế, trên nền nhà trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi, các loại sách và chậu cây cảnh khiến cho cả căn phòng trở nên tràn đầy sức sống.
“Căn phòng lớn như vậy một mình cô ở không cảm thấy sợ sao?”
Diệp Vĩnh Khang vừa bước qua cửa đưa mắt nhìn bốn phía đã bật cười trêu đùa một câu.
“Quen rồi, không có gì đáng sợ hết, anh muốn uống nước hoa quả hay cà phê?”
Tố chất tâm lý của Trần Tiểu Tuý quả thực rất mạnh, biểu hiện bên ngoài vô cùng thoải mái, không giống với dáng vẻ vừa ở trên bờ vực sinh tử dù chỉ một chút.
“Không cần phiền phức như vậy, nước lọc là được rồi”.