Chương 335
Ngay sau khi thiệp đen được tung ra, xung quanh toàn bộ Sơn Thủy Hoa Môn đều có bóng người lởn vởn, muốn rời đi là điều không thể.
Điều mà Diệp Vĩnh Khang không ngờ tới nhất chính là Âu Dương Xuyên Trụ vậy mà lại đưa Âu Dương Thiết Đản đến thăm.
Khi Hạ Huyền Trúc mở cửa và nhìn thấy hai người họ, cô đã rất ngạc nhiên, vội nói: “Anh Âu Dương, chẳng nhẽ anh không biết Vĩnh Khang đã bị nhà họ La gửi thiệp đen sao. Anh nên nhanh chóng rời đi đi, nếu để người ta trông thấy anh ở cùng chúng tôi… ”
“Đi cái gì mà đi, chúng tôi đến chính là vì chuyện này đấy!”
Âu Dương Xuyên Trụ xua tay, sải bước vào phòng khách, trầm trồ khen nhà của Diệp Vĩnh Khang thật lớn, nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Người anh em, vốn dĩ tình bạn giữa chúng ta không sâu đậm lắm. Tôi cũng không nhất thiết phải giẫm vào vũng nước đục này”.
“Nhưng, con trai tôi nói, Tiểu Trân là bạn tốt nhất của nó trên đời này, nó nhất định phải lo vụ này”.
“Con trai tôi nói như vậy, bậc làm cha như tôi đây có thể làm gì được nữa?”
“Cho nên chuyện này ấy mà, có sá gì, tuy tôi không đọc nhiều sách, cũng không hiểu mấy cái đạo lý hằm bà lằm kia”.
“Nhưng tôi có cái tật là, quá coi trọng tình nghĩa. Nếu vì chuyện này mà tôi phủi sạch quan hệ, thì sau này chắc chắn tôi không thể yên giấc được”.
“Dù sao hôm nay tôi có câu này, con trai tôi muốn bảo vệ bạn thân, tôi lại muốn bảo vệ con trai tôi, thiệp đen thì mặc thiệp đen, chả việc quái gì phải sợ, thích thế nào thì thế ấy đi!”
Những lời này khiến Diệp Vĩnh Khang một lần nữa phải nhìn hai bố con họ bằng con mắt khác.
Chỉ trong những lúc khó khăn, chúng ta mới có thể nhìn ra được lòng người, tuy hai bố con họ có nhiều lúc cư xử thô thiển thật nhưng họ lại là hai người đàn ông đầy nghĩa khí!
“Thiết Đản, con có biết hậu quả của việc này không?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo má Âu Dương Thiết Đản một cái.
Âu Dương Thiết Đản tóc bổ luống, hất cằm, hào sảng nói: “Con biết, cùng lắm thì chết thôi chứ gì, ai dám động đến Tiểu Trân phải bước qua xác con đã!”
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: “Nhóc con được lắm, nếu ở thời cổ đại, con chính là vị hảo hán thứ một trăm linh chín đấy!”
Có lẽ cảm động trước tình nghĩa của đám Âu Dương Thiết Đản và Đường Văn Nguyên, tâm trạng của Hạ Huyền Trúc cũng dần bình tĩnh lại, cô thậm chí còn làm một bữa cơm để chiêu đãi hai bố con Âu Dương Xuyên Trụ.
Diệp Vĩnh Khang vừa mới ăn được nửa bữa, Trần Tiểu Túy đột nhiên gọi tới, giọng điệu rất nghiêm trọng: “Anh Diệp, bây giờ anh có tiện tới đây một chuyến không? Có việc gấp tìm anh”.
Diệp Vĩnh Khang vừa gặm chân gà, vừa cười nói: “Ý cô là thiệp đen đó hả, yên tâm, không sao đâu”.
“Anh Diệp, nếu tiện thì anh cứ qua đây một chuyến đi”.
Trần Tiểu Túy ở đầu dây bên kia vẫn kiên định nói.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có gì đó không ổn, gật đầu nói: “Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua ngay”.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang để đũa xuống: “Anh Xuyên Trụ, em yêu, mọi người ăn cơm trước đi, tôi có việc phải đi ra ngoài”.
“Anh đi đâu vậy? Không biết có nguyên một đám đang nhắm vào anh à, lúc này mà ra ngoài chẳng khác nào tìm đường chết cả”.
Âu Dương Xuyên Trụ vội vàng nói.