Chương 590
Đó chính là đại lễ sắc phong hầu quân tướng được long trọng tổ chức ở Giang Bắc!
Vốn dĩ theo chức danh của mình, anh ta hoàn toàn không có đủ tư cách để tham gia, nhưng sau khi kiên trì nộp đơn xin mấy lần, cấp trên xem xét những công lao mà anh ta đã lập được, vì vậy anh ta mới được tham dự đại lễ sắc phong cả đời khó quên này với thân phận là bảo vệ.
Nhưng dù vậy cũng khiến cho anh ta vô cùng kích động.
Kể từ khi tham gia đại lễ sắc phong, sĩ quan Triệu dường như đã biến thành một người khác.
Vốn dĩ anh ta đã đủ ưu tú rồi, nhưng giờ lại trở nên chăm chỉ hơn, làm việc liều mạng hơn.
Bởi vì cuối cùng anh ta đã có thần tượng của cuộc đời mình: Hầu quân tướng!
Khi đó anh ta tận mắt chứng kiến phong thái oai phong bệ vệ của vị hầu quân tướng đó với thân phận là một bảo vệ.
Người đó trẻ đến mức khó tin, thậm chí còn trẻ hơn anh ta ít nhất là mười tuổi.
Nhưng khí phách hiên ngang của người đó, bài phát biểu và ánh mắt đáng sợ chỉ kéo dài chưa đầy một giây đã khiến cho tất cả hội trường rùng mình vì sợ hãi!
Tất cả những chi tiết xảy ra ngày hôm đó đều khắc sâu trong tâm trí của sĩ quan Triệu.
Vì vậy khi quay trở về anh ta trở nên nỗ lực hơn trước.
Anh ta làm như vậy không phải vì muốn vượt qua hầu quân tướng, bởi vì anh ta biết rằng dù mình có liều mạng thế nào thì việc vượt qua hầu quân tướng trong cuộc đời này chỉ là một trò đùa kinh thiên động địa mà thôi.
Anh ta cố gắng hết sức khiến cho bản thân trở nên tốt hơn là vì muốn có cơ hội được gặp lại hầu quân tướng trong cuộc đời này.
Chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách được gặp mặt hầu quân tướng!
Đây mới chính là lý tưởng của cuộc đời anh ta!
Tuy nhiên lúc này, anh ta lại thực sự phát hiện ra hầu quân tướng đang ngồi sờ sờ trước mặt mình!
Mặc dù đối phương chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng dáng vẻ cùng phong thái kia không thể lẫn vào đâu được!
“Đồ chó má, dám trợn mắt với sĩ quan Triệu? Mày không nguồng quá rồi đấy, người đâu, bắt thằng chó này lại cho tôi!”
Lúc này Hoàng Phúc Đào hoàn toàn không hề biết trong lòng sĩ quan Triệu đang nghĩ gì, nhìn thấy đối phương bày ra vẻ mặt nghiêm túc còn tưởng rằng anh ta đang tức giận.
“Đồ chó má, quỳ xuống, ôm đầu bằng hai tay!”
Có sĩ quan Triệu và hàng trăm vệ sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ làm chỗ dựa, đám họ hàng thân thích nhà họ Hoàng cảm thấy tràn đầy tự tin.
Đám con cháu trẻ tuổi nhà họ Hoàng tức giận đi lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Đồ chó má, bảo mày quỳ xuống mày không nghe thấy à? Vừa nãy không phải đánh đấm giỏi lắm sao? Nào, nào, nào, thử động vào tao xem nào?”
Vì muốn lấy lại thể diện trước mặt sĩ quan Triệu, đồng thời cũng trút bỏ cơn giận vừa rồi, vừa nói bọn họ vừa khiêu khích, chủ động nghiêng đầu qua.
“Đánh đi, không phải vừa nãy lợi hại lắm à? Mày thử động vào tao xem nào?”
Hai tên đó ngông cuồng hét lên.
Diệp Vĩnh Khang nhả một làn khói trắng, ném tàn thuốc xuống dưới đất rồi giẫm lên. Sau đó từ từ đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên người.
Thấy thái độ thờ ơ của Diệp Vĩnh Khang, hai kẻ đó lập tức nổi giận, đang định phát tiết thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó cổ bị bóp chặt, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, sau đó hai người ấy không còn biết gì nữa.