Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 487

Lăng Vi giới thiệu: “Anh Diệp, vị này là Cao Đồ – trưởng phòng tín dụng, vị này là chủ tịch ngân hàng – anh Diệp”.

Cao Đồ vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, hai mắt trợn tròn, bên trong hiện lên vẻ khó tin và kinh ngạc.

Mặc dù ông ấy cũng biết đứng phía sau ngân hàng Kim Kỳ còn một chủ tịch ngân hàng nữa, cũng là sếp lớn nhưng lại không ngờ chủ tịch ngân hàng này lại trẻ tuổi thế.

Hơn nữa ăn mặc cũng rất đơn giản, thoạt nhìn cực kỳ khiêm tốn. Nếu gặp người này trên đường thì nhìn chẳng khác gì người bình thường cả.

“Chào chủ tịch Diệp, tôi là Cao Đồ ở phòng tín dụng”.

Cao Đồ cũng không biết mình đang phấn khích hay là sợ nữa, lúc nói cả người không kiềm chế được khẽ run.

“Đừng căng thẳng thế, sau này đừng gọi tôi là chủ tịch, cứ gọi tôi là cậu Diệp như Lăng Vi là được, ngồi xuống nói chuyện đi”.

Chắc chắn Diệp Vĩnh Khang không bằng Lăng Vi về mặt kinh tế, nhưng khả năng nhìn người của anh cũng xem như đỉnh của chóp. Chỉ liếc nhìn đã có thể nhìn ra người này mặc dù hơi nhát gan nhưng chắc chắn là người thành thật.

“Tôi tin mắt nhìn của Lăng Vi, nếu cô ấy đã công nhận ông thì chứng tỏ ông có điểm gì đó đặc biệt”.

“Cân nhắc thăng chức cho ông làm phó giám đốc cũng là ý của Lăng Vi, sau này ông phải cố gắng làm việc đừng phụ lòng mong đợi của Lăng Vi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa cầm bút lên ký tên vào giấy tờ nhậm chức.

“Cảm ơn chủ tịch Diệp, cảm ơn sếp Lăng!”

Cao Đồ vui vẻ đến độ hai run rẩy, mặc dù chức phó giám đốc chỉ cao hơn trưởng phòng một bậc nhưng lại cách biệt một trời một vực.

Trưởng phòng là chức vụ quản lý cấp trung, còn phó giám đốc đã chính thức bước chân vào hàng lãnh đạo cấp cao, lương một năm tăng gấp đôi.

Lăng Vi ở một bên vừa cảm thấy biết ơn vừa ngưỡng mộ nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Mấy lời vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang nhìn có vẻ là tùy ý, nhưng lại bao hàm hai ý nghĩa, một là nhấn mạnh địa vị của Lăng Vi ở ngân hàng, hai là cố ý nói mấy lời đó để Cao Đồ cảm thấy biết ơn Lăng Vi, nhằm củng cố quyền uy ở ngân hàng của Lăng Vi vững chắc hơn.

“Anh Diệp, tôi và trưởng phòng Cao còn phải làm vài thủ tục nhậm chức nữa, e là phải kéo dài một lát”.

“Nếu cô bé đói thì cứ đến nhà ăn trước, trong đó có rất nhiều món ngọt mà trẻ con rất thích”.

Lăng Vi không chỉ có năng lực làm việc rất tốt mà EQ cũng rất cao, thấy dáng vẻ buồn chán của Diệp Tiểu Trân là biết chắc chắn cô bé đang đói.

“Được rồi, vậy tôi đến đó trước, lát nữa cô làm xong việc đến đó ăn cùng đi”.

Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại nhìn Cao Đồ cười nói: “Lát nữa phó giám đốc Cao cũng đến nhé, cùng nói chuyện một chút”.

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Cao Đồ vừa mừng vừa lo, có thể ăn cơm cùng với chủ tịch ngân hàng quả là vinh hạnh cực lớn.

Không dám nói tài lực và quy mô của ngân hàng Kim Kỳ đứng đầu cả nước, nhưng căn tin của ngân hàng thì chắc chắn có thể vỗ ngực mà đảm bảo rằng tuyệt đối không công ty nào sánh kịp.

Hầu hết các công ty khác đều hợp tác với một số nhà cung cấp thức ăn xanh, nhưng ngân hàng Kim Kỳ có một nông trường lớn riêng.

Tất cả rau quả, thịt cá đều được canh tác theo tiêu chuẩn cao nhất, nguyên liệu bên trong chưa từng bán ra, chỉ cung cấp cho căn tin nội bộ.

Các đầu bếp của căn tin ít nhất cũng phải là đầu bếp ba sao Michelin, ngoài ra còn có nhiều hậu duệ chính quy của các nền ẩm thực khác nhau.

Chất lượng đồ ăn của căn tin thậm chí còn hơn cả một vài nhà hàng cao cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK