Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 582

Trông có vẻ như ham sống sợ chết, nhưng luôn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất trong thời gian ngắn nhất, điều này khiến ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng phải đánh giá cao.

Quan trọng nhất là Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn thấu ánh mắt của Mao Tiểu Huy biết rằng cậu ta không phải là người vui vẻ yêu đời gì, ngược lại Diệp Vĩnh Khang lại nhìn thấy nỗi buồn vô hạn trong đôi mắt ấy.

Nếu không phải trải qua nhiều chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có ánh mắt đó.

Lúc này trời đã hửng sáng hẳn, từ sáng sớm bác Hải đã bận rộn trong sân cùng với đống rau củ.

“Hai người sao lại trở về?”

Bác Hải hơi ngạc nhiên khi thấy Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến từ ngoài bước vào.

Nhưng rồi khuôn mặt lại lộ ra sự vui mừng: “Cô cậu không lên núi thì tốt quá, hôm qua sau khi cô cậu đi, tôi vẫn tự trách mình vì đã kể cho hai người nghe về chuyện con trăn mào gà”.

“Mật trăn mào gà quả thực là một báu vật, nhưng muốn lấy được nó, chuyện này nói thì dễ hơn làm, lên núi chẳng khác nào tìm đến cái chết”.

“Cũng may cô cậu không đi, nếu không, cô cậu còn trẻ như vậy, trong lòng tôi sẽ vô cùng áy náy, ngồi xuống đi, để tôi đi pha trà”.

“Bác Hải, đêm qua chúng cháu lên núi rồi, vừa mới trở về từ trên đó”.

Lúc này, Sở Phi Yến đột nhiên nói.

Bác Hải sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Cô cậu lên núi rồi hả? Vậy hai người quay về đây bằng cách nào?”

Theo bác Hải, hai người thanh niên này đêm qua chắc hẳn đã không lên núi, nếu không họ sẽ không thể sống sót xuất hiện trước mặt cụ ấy.

Diệp Vĩnh Khang không nói nhiều, mà lấy ra một mảnh vải màu đỏ từ trên người, sau khi trải ra, bên trong là một túi mật trăn màu xanh lục như ngọc!

“Bác Hải, đây có phải là thứ bác muốn tìm không?”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.

Khi bác Hải nhìn thấy túi mật trăn màu xanh lục, đột nhiên toàn thân run lên, vội vàng tiến về phía trước, cẩn thận xem xét túi mật trăn kia.

“Đây thực sự là mật của trăn mào gà!”

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bác Hải phấn khích không ngừng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ ngây ngất và phấn khích.

“Đợi đã!”

Bác Hải nhanh chóng quay người, cầm chiếc hộp đựng con cóc đen từ trong phòng rồi chạy nhanh ra.

Thật kỳ lạ khi vừa mở chiếc hộp ra, con cóc đen đang bất động đột nhiên trở nên hoảng loạn, tứ chi liều mạng đạp lung tung, phát ra tiếng “ộp ộp” “ộp ộp” trong miệng.

Những cục u dày đặc trên người phập phồng dữ dội, khiến người thấy tê dại cả da đầu.

Bác Hải vội vã đổ mật trăn vào hộp, ngay khi cóc đen chạm vào mật trăn, mật trăn nhanh chóng ngấm vào da cóc đen với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Chưa đầy mười giây, mật trăn đã biến mất không còn tăm tích, con cóc đen cũng biến thành một màu xám tro tàn rất kỳ quái, còn bốc ra một mùi hôi thối khó chịu.

Sở Phi Yến ôm cổ họng nôn khan một trận, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi khẽ nhíu mày lại, mùi hôi tanh này rất lạ, rất khó tả, ngửi nhiều một chút sẽ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Nhưng bác Hải tỏ ra vô cùng phấn khích, tay run run ôm chặt chiếc hộp vào lòng như sợ bị giật mất.

“Bác Hải, bây giờ bác có thể đưa Tử Kim Lan cho cháu được chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK