Chương 677
Phương Nhất Minh sững sờ, vội vàng phản bác: “Chỉ là do tôi thích sạch sẽ thôi. Tôi thề với trời, tôi thẳng đến mức không thể thẳng hơn được nữa, đúng không em gái?”
Phương Nhất Minh nói xong cũng không quên tìm Sở Phi Yến bên cạnh để xác minh.
Mấy trăm người dưới khán đài cùng chết lặng.
Trong lòng thầm nghĩ hai người này là kẻ ngốc à? Không nhìn thấy sứ thần của Vua Đông Hải ở bên cạnh sao?
Vậy mà còn dám tùy tiện đùa giỡn?
Tuy nhiên, trước thái độ có phần “bất lịch sự” này, sứ thần của Vua Đông Hải lại không đưa ra bất kỳ phản ứng gì.
Diệp Vĩnh Khang cũng không thèm để ý, anh bước lên trước một bước, tầm mắt lướt qua mấy trăm người dưới sân khấu, trầm giọng nói: “Người nhà họ Lưu qua bên trái, người nhà họ Sở qua bên phải, những người còn lại đứng ở giữa!”
Vừa nói xong, mọi người dưới sân khấu không hề nhúc nhích, trên mặt một số người còn toát lên vẻ khinh thường và châm biếm.
Nếu ban nãy người này nói mấy câu như thế, thì bọn họ nhất định làm theo ngay lập tức.
Nhưng bây giờ sứ thần của Vua Đông Hải đang đứng ngay bên cạnh, cậu ta cho rằng mình còn là người làm chủ tình hình sao?
“Láo xược!”
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, có ý muốn lấy lòng sứ thần của Vua Đông Hải liền giận dữ quát Diệp Vĩnh Khang: “Sứ thần của Vua Đông Hải đang ở đây, làm gì đến phiên cậu la lối om sòm, còn không mau xin lỗi ông ấy đi!”
Xoẹt!
Nhưng gã đàn ông trung niên này chỉ vừa mới dứt lời, không những không được sứ thần của Vua Đông Hải xem trọng, mà ngược lại còn bị một thanh dao dài đâm thẳng vào miệng, xuyên thủng qua ót, chết ngay tại chỗ!
Tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ, không rõ vì sao sứ thần của Vua Đông Hải lại làm như vậy!
Sau khi chém chết gã đàn ông trung niên xong, sứ thần của Vua Đông Hải nghiêm nghị quát lên: “Hôm nay, ai dám làm trái mệnh lệnh của cậu Diệp thì giết không cần hỏi!”
Vừa dứt lời, mọi người bỗng toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng làm theo lời nói ban nãy của Diệp Vĩnh Khang, rối rít xê dịch sang hai bên.
Phương Nhất Minh đứng ngay bên cạnh nhất thời lâm vào bối rối, chẳng lẽ anh Diệp và sứ thần của Vua Đông Hải quen nhau sao?
Thật ra ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng thấy hơi kinh ngạc, sao mấy người này lại biết mình là ai?
“Cậu Diệp, chúng tôi vâng theo mệnh lệnh của Vua Đông Hải đến giúp đỡ cậu Diệp, có gì cần thì cậu Diệp cứ việc sai bảo!”
Một sứ thần của Vua Đông Hải xoay người, chắp tay nói với Diệp Vĩnh Khang.
Vừa dứt lời, cả đám người bên dưới đều xuýt xoa, người nhà họ Sở và người nhà họ Lưu đứng hai bên trái phải lại càng đầm đìa mồ hôi lạnh, sợ hãi run lẩy bẩy.
Xong đời rồi, người này có quen biết với Vua Đông Hải!
Nhưng thái độ của Diệp Vĩnh Khang lại khiến mọi người hết hồn!
“Tôi chẳng biết Vua Đông Hải nào cả, cũng không cần bất cứ giúp đỡ nào, cho dù là ai, dám cản trở tôi làm việc thì đều giết không tha!”
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang lạnh như băng, không hề nể mặt Vua Đông Hải.