Chương 511
Xương sọ của Đào Thiên Khánh nảy lên cao, cả người ngả về phía sau, đôi mắt mở to đầy không cam lòng và sợ hãi.
“Nếu mày chỉ tìm tao thôi thì có khi tao đã tha mạng cho mày”.
Diệp Vĩnh Khang ném khẩu súng lục vào bên cạnh thi thể của Đào Thiên Khánh, sau đó đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần áo, thản nhiên bước ra khỏi cửa.
Trên thực tế, khi Đào Thiên Khánh nói rằng hắn đã cử người đi tìm Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, hắn đã được định sẵn sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Đây là kíp nổ của Diệp Vĩnh Khang, ai đụng vào người đó sẽ chết!
“Anh Diệp!”
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới cửa, giọng nói của Tiền Tử Mạn đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Tử Mạn vẫn quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Anh Diệp, cảm ơn anh”.
Tiền Tử Mạn nghiến răng nói những lời này.
“Đừng cám ơn tôi, tôi tới cũng không phải để giúp cô”.
Diệp Vĩnh Khang cười ngạo nghễ, sau đó tiếp tục đi về phía cửa, vừa tới cửa thì đột nhiên dừng lại, có vẻ do dự.
Lập tức anh thở dài, lấy thẻ ngân hàng trong người ra ném về phía Tiền Tử Mạn: “Có hai triệu tệ trong đó, tìm một chỗ tốt mà ở”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài, không thèm nhìn lại.
Tiền Tử Mạn thẫn thờ nhìn chiếc thẻ ngân hàng trước mặt, rồi đột nhiên ôm đầu khóc.
Những ngày tháng cay đắng vừa qua đã khiến cô ta cảm nhận được những khổ đau của nhân gian, đồng thời cũng khiến quan niệm của cô ta thay đổi rất nhiều.
Lúc đầu cô ta cũng không thích ứng với loại cuộc sống này, nhưng sau một thời gian dài, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này tuy vất vả một chút, nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm.
Không cần phải suy nghĩ về việc leo lên trên, cũng không cần phải lúc nào cũng bày mưu tính kế. Mọi người làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Sau khi hoàn thành công việc đồng áng hàng ngày, họ khoác lên mình những bộ quần áo yêu thích, sau đó cả nhà ngồi dưới sân trò chuyện và cười nói, đây có lẽ là khoảnh khắc ấm áp nhất đối với cả nhà họ.
Và Tiền Tử Mạn dần bắt đầu nhận ra hạnh phúc thực sự là gì.
Ban đêm, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đã ngủ.
Diệp Vĩnh Khang mặc đồ ngủ ngồi dưới sân đình trong sân uống trà.
Một lúc sau, trong sân xuất hiện hai bóng người như ma trơi, đi thẳng đến bên người Diệp Vĩnh Khang quỳ một gối xuống.
“Thiên Diệp Nhi, học viên kỳ ba của trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!”
“Tần Đại Dạ, học viên kỳ ba của Trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: “Đứng dậy đi, hôm nay hai người làm rất tốt”.
Khi cả hai nghe thấy vậy, ánh mắt của họ hiện lên sự phấn khích không thể kiểm soát được.
Thiên Diệp Nhi hào hứng nói: “Ý của Điện Chủ là chúng tôi đã vượt qua cuộc đánh giá và có thể chính thức làm nhiệm vụ bảo vệ vợ và con gái của Điện Chủ ạ?”
Trong Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang có uy thế tối cao.
Các học viên trong trại huấn luyện Điện Long Thần gần như tôn sùng Diệp Vĩnh Khang như một vị thần.