Chương 343
Nếu luận đến lịch sử của Điện Long Thần, ngay cả năm Đại Thiên Vương như Thiên Ảnh và Sử Nam Bắc cũng phải gọi họ là các vị tiền bối.
Về sau, vì một số lý do đặc biệt, cả hai đã rời khỏi Điện Long Thần, trở về Hoa Hạ và gia nhập Cục tác chiến của nước Long Hạ.
Bắt đầu từ lính quèn, họ từng bước thăng tiến dựa vào sức mạnh đáng sợ như tên lửa, nếu không có hạng mục lai lịch trong cơ chế thăng cấp của Cục tác chiến Long Hạ, với công lao của hai người, giờ trên vai họ đã có ba sao rồi không chừng.
“Đậu, hai người nói lâu thế, đến điếu thuốc cũng không biết mời nhau à?”
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt.
Hai người đều sửng sốt, vừa cười vừa đưa điếu thuốc châm lửa mời: “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi. Thuốc này là hàng đặc chế, hút nhất định đủ phê”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, hưởng thụ nói: “Không tồi, tôi thích cảm giác nóng ruột này, nhưng nếu có thêm ngụm rượu nữa thì tuyệt”.
“Ha ha, cái đó cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, biết là ngài thích thế mà!”
Lôi Ngàn Tuyệt như làm ảo thuật lấy từ trên người ra một chai rượu trắng không có biểu tượng gì, ngay lúc hắn rút nút chai ra, cả phòng trà đột nhiên muốn chết chung.
Diệp Vĩnh Khang tu ừng ực hai ngụm, nheo mắt, ‘khà’ một tiếng dài: “Đệch, món này còn nghiền hơn cả Vodka, phê!”
“Đúng rồi, đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, không biết hai người có thường lười biếng không đấy, bản lĩnh hiện tại thế nào rồi?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi hai người.
Hai người nghe vậy thì khuôn mặt dần dần đanh lại, rồi từ từ xắn tay áo lên.
Lục Phong Thần trầm giọng vênh mặt: “Điện Chủ, không phải tôi chém gió đâu. Trước đây, tôi và lão Lôi đều bị ngài đánh bại, nhưng bây giờ, ngài biết rồi đấy”.
Lôi Ngàn Tuyệt trông cũng tự tin: “Điện Chủ nhất định phải làm thế sao? Lát nữa mất mặt cũng đừng trách chúng tôi đấy”.
“Ây gu!”
Diệp Vĩnh Khang đứng thẳng người: “Không ngờ hai người này, mấy năm qua bản lĩnh thì không thấy tiến bộ, mà miệng lưỡi thì lại cứng lên trông thấy nhỉ. Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy cho hai người một bài học, xuất chiêu đi!”
Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần xoa hai lòng bàn tay, cười ranh mãnh: “Điện Chủ, đắc tội rồi, tiếp chiêu đi!”
A a a !
Cả ba hét lên cùng một lúc!
Đám người bên ngoài nghe thấy âm thanh này bị dọa mặt cắt không còn giọt máu.
Bởi vì lúc nãy khi Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt vào cửa, họ không đóng chặt cửa mà vẫn còn để một khe hở, cho nên khi ba người bọn họ nói chuyện bên ngoài đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Họ uống rượu hay hút thuốc đều không thành vấn đề, nhưng lúc này mà đánh nhau thì to chuyện đấy!
Vừa định xông vào ngăn cản thì bất ngờ nghe thấy tiếng gào từ bên trong:
“Bát thất mã í a, lục lục thuận í a, tứ quý tài í a…”
Nếu không được tận mắt chứng kiến, những nhân vật tầm cỡ một tay che trời này cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng vị thần bảo vệ phương Bắc và chiến thần ở phương Nam lại cùng với hầu quân tướng chơi đùa, uống rượu, ca hát như những người đồng hương trong một dịp quan trọng như vậy.
Trong ấn tượng của họ, Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần dường như không bao giờ cười, rất ít nói và luôn có một bộ mặt không cảm xúc.
Chưa bao giờ thấy họ gây ồn ào như hôm nay.
“Hai người nên chú ý hình ảnh, cửa không đóng, rất nhiều người ở bên ngoài đang nhìn đấy, hai người không sợ hình tượng bản thân tan vỡ à?”
Diệp Vĩnh Khang cười nhắc nhở.
“Sợ cái rắm!”
Lôi Ngàn Tuyệt vỗ ngực nói: “Ông đây từng trải qua mưa bom bão đạn, thập tử nhất sinh, cũng đã gặp những lúc ngàn cân treo sợi tóc, sợ cái gì chứ!”
Lục Phong Thần cũng nói theo: “Đúng vậy, đại ca, chúng ta đã lâu không uống như vậy rồi”.
“Ngài có nhớ không, khi Điện Long Thần chúng ta mới thành lập, chỉ có mười mấy anh em”.
“Một lần khi chúng ta ở cực Bắc, chiến đấu chống lại đám khốn kiếp Thiên Hồn. Mười mấy anh em chúng ta phải đối mặt với sự tấn công của hàng chục nghìn kẻ. Khi đó, ngọn núi gần như bị san phẳng bởi chúng, nhưng cuối cùng cũng bị chúng ta đánh cho đái ra quần”.