Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 673

Lưu Minh Diễm vội vàng rút ra một cái hộp nhỏ bằng kim loại cỡ bằng một quả trứng gà từ trên người, mở ra nhìn, bên trong là một gốc thực vật có năm chiếc lá dài màu tím sẫm.

Diệp Vĩnh Khang không chắc chắn đây có thật sự đúng là Thiên Trúc Lan hay không, Phương Nhất Minh đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì vội vàng chạy lại nhìn gốc thực vật đó, sau đó gật đầu với Diệp Vĩnh Khang.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhận lấy Thiên Trúc Lan, sau đó dùng một ánh mắt đặc biệt bình tĩnh nhìn thẳng vào Lưu Minh Diễm đang quỳ trên mặt đất.

“Đồ đã đưa cho cậu rồi, cầu xin cậu mau thả con trai tôi ra, nó không chịu nổi sự giày vò như vậy đâu!”

Lưu Minh Diễm khổ sở cầu xin.

Diệp Vĩnh Khang chỉ cười khẩy, tay trái khẽ dùng lực, khẽ khàng vặn một cái.

Rắc!

Chỉ nghe thấy tiếng xương khớp đứt gãy vang lên rất kêu, đầu của tên ngốc vẹo hẳn sang một bên, xương cổ gãy vụn, chết ngay tại chỗ.

“Con trai!”

Lưu Minh Diễm gào lên thảm thiết, dáng vẻ này của bà ta cũng coi như nhân quả báo ứng.

Mấy ngày trước khi bà ta giết hại người thân của Sở Phi Yến ngay trước mặt cô ấy, chẳng phải Sở Phi Yến cũng đau đớn giày vò như vậy sao?

Vù…

Lúc này, một luồng gió lớn đột nhiên thổi tới.

Ngoài ra còn mang theo giọng nói hùng hồn của đàn ông: “Cậu thanh niên, thân thủ không tồi”.

Nhìn ra phía đó, thấy trên lễ đài đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Người này mặc đạo bào vải xanh, râu tóc hoa râm, trên đầu là búi tóc của đạo gia, ánh mắt sắc bén mang theo mấy phần tiên phong đạo cốt.

Lưu Minh Diễm nhìn thấy người này thì lập tức kích động nói: “Ông ơi, mau giúp tôi băm vằm thằng chó này ra làm nghìn mảnh đi, hắn giết con trai của tôi, tôi phải bắt cả nhà hắn đền mạng!”

Phương Nhất Minh nhìn thấy người này cũng nhíu chặt mày, vội vàng cảnh giác hạ giọng thì thầm: “Anh Diệp cẩn thận, có lẽ ông ta chính là đạo sĩ Tuyệt Mệnh!”

Đám khách mời bên dưới nhìn thấy người này thì biểu cảm cũng thả lỏng đi không ít.

Tất cả mọi người đều biết bên cạnh Lưu Minh Diễm có một cao thủ đỉnh cao, biệt hiệu là đạo sĩ Tuyệt Mệnh, cụ ta có thân thủ đáng sợ vô cùng khó lường.

Mặc dù người ban nãy mạnh, thế nhưng ở trước mặt đạo sĩ Tuyệt Mệnh e rằng cũng chỉ như hạt cát mà thôi.

Thế nhưng đạo sĩ Tuyệt Mệnh căn bản không thèm để ý tới Lưu Minh Diễm, ngược lại còn chắp tay cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Tôi có tên hiệu là đạo sĩ Tuyệt Mệnh, hôm nay nhìn thấy chàng trai tuổi còn trẻ mà lại có tu vi võ thuật cao như thế, thật sự khiến cho tôi phải ca ngợi”.

“Hôm nay gặp được tôi cũng coi như may mắn của cậu, kể từ lúc này cậu chính là con nuôi của đạo sĩ Tuyệt Mệnh tôi, sau này chỉ cần bố con ta liên thủ thì thiên hạ này sẽ chẳng còn chuyện gì mà chúng ta không làm được!”

“Ông cụ, ông không thể như vậy được, ban đầu ông đã nhận tiền của tôi…”

Lưu Minh Diễm vội vàng gào lên.

Nhưng bà ta vẫn còn chưa nói xong, đạo sĩ Tuyệt Mệnh đã phất ống tay áo, một luồng sóng khí đập thẳng lên miệng của Lưu Minh Diễm, đánh cho cái miệng của Lưu Minh Diễm máu thịt lẫn lộn, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ mơ hồ không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK