Chương 572
Mặc dù cây thước đồng đó không đủ lực uy hiếp với anh, nhưng vẫn có chút lực, sau đó lại bay ngược ra ngoài trong không trung, thậm chí đến Diệp Vĩnh Khang vừa rồi cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Mụ béo, mày là ai, lại dám lấy vũ khí của tao!”
Mũi Ưng rõ ràng không biết bà béo trước mặt mình là ai, vì vậy có thể đoán được rằng lần đầu tiên Mao Tiểu Huy lên núi, Mũi Ưng không hề ở đó.
“Á? Đây là vũ khí của anh sao? Xin lỗi nhé, vậy tôi trả cho anh này”.
Người phụ nữ mập mạp lộ ra vẻ hối lỗi, sau đó nhẹ nhàng ném lại cây thước đồng cho Mũi Ưng.
Tuy nhiên khi Mũi Ưng chuẩn bị đưa tay ra đón lấy, thước đồng đột nhiên tăng tốc về phía trước, sắc mặt Mũi Ưng lập tức đanh lại, cổ tay nhanh chóng dùng lực, di chuyển về phía trước bắt lấy thước đồng.
Nhưng một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Nhưng cây thước đồng hình như có mắt, khi Mũi Ưng đang định nắm lấy thì nó đột nhiên chuyển hướng và quét về phía cổ Mũi Ưng, khiến cho gã chỉ bắt được một nắm không khí.
Nhưng như vậy còn chưa kết thúc, sau khi cây thước đồng đó quét qua cổ Mũi Ưng, bà béo làm động tác nhẹ nhàng kéo về phía sau, cây thước đồng đó đột nhiên quay đầu, xoay một vòng quanh cổ của Mũi Ưng.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới phát hiện, đầu cây thước đồng thật ra được nối với một sợi tơ mỏng như lông bò!
Con ngươi của Mũi Ưng có rút mạnh, hiển nhiên gã cũng cảm thấy cổ mình vướng víu, theo bản năng vươn hai tay ra nắm lấy cổ.
Chỉ là tay còn chưa chạm tới cổ, bà béo lại nhẹ nhàng giật một cái, thước đồng lại bay trở về, toàn thân Mũi Ưng lập tức khựng lại.
Hai mắt lồi ra, như thế vừa bị trúng bùa chú.
Hai giây sau, trên cổ gã xuất hiện một đường đỏ rất mảnh, ngay sau đó, đầu gã hơi nghiêng sang một bên, bụp một tiếng, giống như một quả bóng nặng nề rơi xuống đất.
“Trả lại vũ khí cho anh mà anh không thể bắt được, he he he he”.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ cổ họng của bà béo, khi cười lên lớp mỡ trên khuôn mặt rung rung, trông vô cùng phản cảm.
Tất cả mọi người trong hang động đều ngây ra, chỉ nghe thấy ồ một tiếng, hai người nhát gan đột nhiên che cổ nôn khan.
“Thật kinh tởm”.
Bà béo cau mày, cổ tay khẽ rung rung, hai sợi tơ rất mảnh bay ra, hai người đang nôn mửa thậm chí còn không có thời gian phản ứng, hai cái đầu đã lập tức lăn lông lốc trên đất.
“Tôi có một việc muốn thương lượng với mọi người”.
Bà béo cười với đám đông, nói: “Hôm nay con trăn mào gà này nhường cho tôi đi, lần sau các người lại tới bắt được không? Nếu như đồng ý, thì hãy gật đầu”.
Tất cả mọi người trong hang động không ai dám nói lời nào, lần lượt gật đầu lia lịa, sợ rằng đầu cũng sẽ chuyển nhà đi mất.
“Ừ, đây là do các người tự mình đồng ý đấy nhé, con người tôi sống rất có đạo lý đấy”.
Bà béo nheo mắt mỉm cười, sau đó ánh mắt rơi trên người Diệp Vĩnh Khang không gật đầu, cười gian trá nói: “Anh chàng đẹp trai, cậu không đồng ý sao?”
Những lời này làm cho Mao Tiểu Huy ở bên cạnh sợ hãi, vội vàng cúi đầu lớn tiếng nói: “Chị à, chị tuyệt đối đừng hiểu nhầm, đầu óc người bạn này của tôi không giống người bình thường”.
“Não trái và não phải của anh ấy bị đảo lộn, vì vậy anh ấy không gật đầu có nghĩa là đồng ý, nếu gật đầu có nghĩa là không đồng ý, chị tuyệt đối đừng hiểu nhầm!”
“Ồ? Là vậy sao?” Bà béo nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói.