Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 248

Mao Lão Nhị xua tay, cho rằng đối phương đến nộp phí bảo kê cho mình.

Chuyện này không có gì lạ, khu Biên Nam này rất hỗn loạn, môi trường trong trường học cũng không tốt, nhiều học sinh sẽ tự nguyện nộp phí bảo kê cho hắn để được hắn bảo vệ.

Lý Tam Nhi là em trai của Mao Lão Nhị, người chịu trách nhiệm thu phí bảo kê của học sinh.

“Anh Mao, thứ tôi đưa cho anh lần này có chút khác thường, anh phải tự mình nhận mới được”.

Tay của thiếu niên vẫn nhét trong ngực, vừa cười cừa tiến về phía trước.

“Ồ? Là gì vậy?”

Mao Lão Nhị trở nên thích thú, một số học sinh nhà có điều kiện, đôi khi trộm mấy đồ như đồng hồ hoặc đồ trang sức có giá trị ở nhà đến để ‘kính’ hắn.

“Tôi nghĩ anh Mao sẽ thích thứ này”.

Lúc này, cậu bé đã đến trước mặt Mao Lão Nhị.

Ngay khi Mao Lão Nhị còn đang băn khoăn không biết đó là gì thì cuối cùng cậu bé cũng đã móc ‘bảo bối’ ra khỏi ngực của mình.

Khi nhìn thấy “bảo bối” đó, Mao Lão Nhị sửng sốt, hóa ra là một con dao găm sáng loáng!

Không đợi hắn kịp phản ứng, khuôn mặt tươi cười vô hại của cậu bé đột nhiên trở nên dữ tợn, cậu ta vươn một tay ra túm tóc Mao Lão Nhị, con dao găm sáng quắc đâm thẳng vào cổ Mao Lão Nhị một cách hung tợn …….

Đêm đó, Tần Hạc bị hàng chục nhát dao đâm vào người, gan, lá lách, phổi đều bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng, cứu chữa ba ngày ba đêm, gã đã sống sót thần kỳ nhờ sức sống ngoan cường!

Nhưng Mao Lão Nhị lại không may mắn như vậy, bị Tần Hạc đâm thủng lỗ chỗ chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại một chút thịt ở cổ và đầu, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Những người chứng kiến cảnh tượng lúc đó khi nhớ lại cảnh tượng ấy vẫn còn rùng mình kinh hãi, vĩnh viễn không bao giờ quên được, đêm hôm đó, một cậu bé mười hai mười ba tuổi mặc đồng phục học sinh, người bê bết máu, cười như một dã thú. ……

Kể từ đó, Tần Hạc nổi danh và được gọi là Tiểu Bá Vương trên giang hồ, biệt hiệu này vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay.

Vì vậy, Tần Hạc nhất định không phải là người nhát gan, mà là một kẻ to gan lớn mật, hung hãn, tàn nhẫn.

Nhưng lúc này trong lòng gã có chút rụt rè, tưởng rằng mình đã đủ táo bạo rồi, không ngờ lại có người to gan hơn cả gã!

“Anh Diệp, hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của La Tam Pháo. Tất cả các đàn em của ông ta sẽ tham gia, cũng sẽ có rất nhiều người nổi tiếng ở giang hồ đến dự”.

Tần Hạc nhìn Diệp Vĩnh Khang thành khẩn nói.

Ý tứ mà gã muốn biểu đạt rất rõ ràng, nếu Diệp Vĩnh Khang chọn ra tay hôm nay, chẳng khác nào lao vào chỗ chết.

“Oh, thật hả?”

Diệp Vĩnh Khang cười tinh nghịch: “Nếu đã náo nhiệt như vậy, thì chúng ta càng nên tham gia chứ. Tình cờ tôi cũng chưa ăn trưa, được ăn miễn phí ngu gì bỏ qua”.

Nói xong anh cười, mở cửa xe quang minh chính đại đi về phía lối vào của sơn trang Vạn Hải.

“Anh Diệp…”

Tần Hạc vươn tay, sau đó vỗ đùi cái bép: “Chả quan tâm khỉ gì cả!”

Nói xong cũng mở cửa bước nhanh theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK