Chương 286
Diêu San cắn răng, có lẽ vì có Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh, cuối cùng cô ấy cũng nói được ra lời mà bấy lâu nay kìm nén trong lòng: “Chúng ta … ly hôn đi!”
Nói xong lời này, Diêu San theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Diệp Vĩnh Khang.
Thật ra hôm nay không phải lần đầu tiên cô ấy nói câu này, trước đây cũng đã nhắc đến mấy lần rồi, nhưng hậu quả của mấy lần đó giờ nghĩ lại vẫn thấy rợn người.
“Cô vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ, nói lại đi”.
Quả nhiên, Hoàng Ba nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tợn, nhìn chằm chằm Diêu San bằng đôi mắt như rắn độc.
Diêu San sợ tới mức hai tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể bất giác run lên, nhưng cô ấy không có dũng khí lặp lại câu nói đó nữa.
“Cô ấy nói sẽ ly hôn với anh, anh nghe rõ chưa?”
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói, từ trong túi Diêu San lấy ra tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn, ném lên bàn.
Hoàng Ba liếc mắt, ánh mắt hướng về phía Diệp Vĩnh Khang, giọng điệu kéo dài, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, mày bỏ tiền ra thì là khách của vợ tao. Có thể chơi tùy ý, nhưng mày phải hiểu thuê và mua là hai khái niệm khác nhau. Phải coi trọng đạo lý chứ, đúng không?”
“Oh, vậy sao?”
Diệp Vĩnh Khang xiên một miếng bánh ngọt, hứng thú nhìn đối phương: “Xem ra anh cũng không ngu. Vẫn có thể phân biệt được rõ ràng thuê và mua”.
“Vì anh đã coi trọng đạo lý thế, vậy thì tôi cũng nói thẳng, cho dù là yêu đương hay kết hôn, đều cần có sự đồng ý của cả hai người mới được”.
“Nhưng chuyện chia tay và ly hôn thì chỉ là chuyện của một người, thông qua một tờ giấy, anh hiểu không?”
Xì–
Hoàng Ba cười nhạo một tiếng, sau đó liếc mắt: “Đừng có văn vẻ với tao. Có tao ở đây, muốn ly hôn với tao chỉ có một luật, đó là phải có sự đồng ý của tao. Chỉ cần tao không đồng ý, mày có lấy thánh chỉ ra cũng chả có tác dụng gì đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương đánh giá một chút, tiếp tục nói: “Vậy anh muốn gì mới chịu ly hôn?”
Hoàng Ba nghiêng cổ, gã đã chờ đợi những lời này rất lâu rồi, vừa dùng ngón trỏ gõ lên bàn, gã vừa nói: “Muốn tao đồng ý. Có hai cách. Cách một, chuyển ngay năm triệu vào tài khoản của tao, tao sẽ lập tức ký tên luôn”.
“Cái gì? Năm triệu, Hoàng Ba, anh đang nói tiếng người đấy à!”
Diêu San đã rất sốc khi nghe con số này, cô ấy cảm thấy vô cùng căm phẫn và tức giận.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ra hiệu Diêu San đừng kích động, sau đó nhìn Hoàng Ba nhẹ giọng nói: “Còn cách thứ hai?”
“Cách thứ hai lại không cần phải bỏ tiền ra ”.
Hoàng Ba cười lạnh, đột nhiên lấy ra một con dao găm sáng loáng, đập ‘bốp’ xuống bàn, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Vĩnh Khang rồi lạnh lùng nói: “Cầm con dao này đâm vào bụng mày ba phát, tao sẽ ký tên!”
“Đương nhiên, nếu mày không dám, tao có thể đâm giúp mày!”
Diêu San toát mồ hôi lạnh, cô ấy biết rất rõ tính tình của Hoàng Ba, đó là một tên độc ác, dám dùng dao đâm chết người.
Nếu không phải như vậy, cô ấy đã không chịu đựng nhiều năm như vậy.
“Sao, dám không, có muốn tao giúp mày không!”
Hoàng Ba đột nhiên cầm dao găm lên, mũi dao hướng vào cổ Diệp Vĩnh Khang.