Chương 179
Hàn Sách Hổ hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Nói cũng đúng, chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, không cần Lam Tang phải ra mặt”.
“Sư tử đen, bây giờ cậu dẫn mấy người qua đó, trói tên Diệp Vĩnh Khang ấy lại, không chỉ riêng hắn, mà bắt cả nhà hắn tới đây!”
“Nhớ kỹ, đừng giết chết, tôi phải băm vằm hắn ra thành trăm mảnh trước mặt Phong Nhi mới được!”
“Ông ba, ông yên tâm!”
Sư tử đen cung kính chắp tay với Hàn Sách Hổ, sau đó sải bước đi về phía cửa.
Sơn Thủy Hoa Môn.
Đây là một trong số những biệt thự sang trọng nhất ở Giang Bắc, vì vậy phương diện an ninh đương nhiên là rất tốt.
Ban đầu, bộ phận sales còn không ngừng hô hào khẩu hiệu ‘Sống ở đây, tối đến không cần đóng cửa’.
Tuy nhiên khẩu hiệu này cũng không phải là khuếch đại. Có thể phụ trách vị trí bảo vệ ở đây đều là những binh lính đã xuất ngũ từ chiến bộ hoặc là những người được huấn luyện chuyên nghiệp.
Chọn bất kỳ một nhân viên bảo vệ nào trong đây, năm sáu người đàn ông lực lưỡng cũng khó mà đến gần. Vì vậy ở đây trước giờ chưa từng xảy ra sự cố không an toàn nào cả.
Cộng thêm những người đủ điều kiện sống ở đây đều giàu nứt đố đổ vách, nhà nào nhà nấy đều có vệ sĩ riêng, ai ăn gan hùm mật hổ mới dám chạy tới đây gây chuyện?
Nhưng đêm nay xuất hiện một nhóm người, xác định sẽ là sẽ phá vỡ kỷ lục không có sự cố gì xảy ra trong khu biệt thự này.
Khi Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhìn thấy thứ đó, hai mắt lập tức mở to, đồng thời thốt lên: “Thư mời tới đại lễ sắc phong hậu quân tướng!”
Trình Văn Đống lộ ra vẻ đắc ý: “Có thứ này, đến đại lễ sắc phong bám víu vào mấy cây cổ thụ, khi đó sẽ mạnh hơn Diệp Vĩnh Khang gấp trăm lần!”
“Dù là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân mà thôi. So với những nhân vật lớn trong đại lễ sắc phong, anh ta còn chẳng là cái rắm!”
Đương Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh nhìn mà ghen tị, chẳng trách hôm nay Trình Văn Đống mạnh miệng như vậy, thì ra là có bảo bối này trong tay!
Hai người vội vàng nâng chén, nịnh nọt Trình Văn Đống: “Ông Trình, ông giỏi thật đấy, làm sao mà ông có được thư mời này vậy, đến lúc đó có thể dắt theo chúng tôi vào cùng được không?”
“Không phải đã nói từ đầu rồi sao? Tôi có tí quan hệ bên Cục tác chiến mà”.
Trình Văn Đống đắc ý nói: “Đưa người vào cùng nhất định là không thể được rồi, nhưng đến lúc ấy nếu như tôi kết giao được với nhân vật lớn ở trong đó, quay về cũng có thể giới thiệu cho các ông làm quen”.
“Vậy thì phải cảm ơn sếp Trình rồi, chén này tôi kính ông trước”.
Hai người cùng ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Trình Văn Đống nhìn Trần Tiểu Túy ở bên cạnh không có động tĩnh gì, cười nói: “Em gái, rót đầy rượu, anh uống với cô một chén, đợi anh tham gia đại lễ sắc phong xong…”
“Xin lỗi, tôi bị dị ứng rượu!”
Trần Tiểu Túy đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn ba người họ một cái, nhẹ nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc nữa, những người bạn cao quý như các ông tôi với không tới”.
Nói xong cô ấy xách túi bước thẳng ra ngoài, không buồn quay đầu lại.
Mặc dù Trần Tiểu Túy là một doanh nhân, cũng sẽ kiếm lợi tránh hại. Nhưng cô ấy cũng có giới hạn và nguyên tắc của mình.
Chuyện Diệp Vĩnh Khang và nhà họ Hàn, đám người Đường Văn Nguyên lựa chọn tránh càng xa càng tốt, hành động này Trần Tiểu Túy có thể hiểu được cho bọn họ.
Mặc dù cô ấy đã giúp đỡ, nhưng xuất phát điểm cũng là lợi ích của bản thân.
Chỉ là nếu đổi lại là cô ấy, sau khi làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không mặt dày chạy tới nịnh nọt anh Diệp nữa.