Chương 581
Nghe xong Sở Phi Yến ngưỡng mộ nhìn cậu ta nói: “Tiểu Huy… sau này tôi vẫn gọi cậu là cậu Tiểu Huy nhé, gọi thuận miệng luôn. Cậu thật sự rất thông minh, nhưng tại sao cậu lại phải dùng đến bom nguy hiểm như thế, không thể đổi cách khác được sao?”
“Tôi nói thay cậu ta”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Trụ nói: “Dùng bom là để đề phòng những người thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại”.
“Dù có người có suy nghĩ này thật cũng không dám tùy tiện hành động, nếu không, bom mà nổ thì không ai chạy thoát được”.
Mao Nhất Trụ gãi đầu cười hì hì nói: “Vẫn là anh thần tượng của tôi thông minh, mới có chút xíu đã đoán được ngay, tôi là người khá tùy tiện, bừa bãi từ nhỏ, hễ gặp phải chuyện gì thì phản ứng đầu tiên chính là qua loa lấy lệ”.
“Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ người dũng cảm như anh thần tượng, tôi thì không được, chỉ biết làm qua loa lấy lệ thôi, hì hì”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu rồi khẽ vỗ vai Mao Nhất Trụ: “Đôi khi thận trọng cũng là một bản lĩnh, cậu rất thông minh, sau này đến Nam Giang cứ tìm tôi, tôi tên là Diệp Vĩnh Khang”.
“Được, anh thần tượng, Phi Yến, vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé, về sau thường xuyên giữ liên lạc nha”.
“Anh Tiểu Huy đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi”.
“Biết rồi, bảo trọng”.
Sau khi Tiểu Huy lên một chiếc taxi rồi rời đi, Sở Phi Yến nhìn chằm chằm về hướng chiếc taxi vừa đi đó, trong mắt toàn là vẻ tiếc nuối.
Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra tâm tư thiếu nữ của Sở Phi Yến, nói: “Phi Yến, mặc dù tôi không nên can thiệp vào chuyện của cô, nhưng tôi vẫn nên nhắc cô một chút, trước khi hiểu rõ toàn bộ chuyện của Tiểu Huy, cô tốt nhất nên mở rộng tầm nhìn, lưu tâm nhiều hơn”.
“Hả? Tại sao?”
Sở Phi Yến khó hiểu nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn về hướng Tiểu Huy rời đi, thở dài: “Cậu ta mà chúng ta nhìn thấy bây giờ không phải là bộ mặt thật của cậu ta”.
Hả? Không phải chứ, tôi thấy Tiểu Huy khá đơn thuần, vậy bộ mặt thật của cậu ấy là gì?”
Sở Phi Yến nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu khẽ thở dài: “Tôi cũng không biết, tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này nữa, đi tìm bác Hải trước đã”.
Thật ra, Diệp Vĩnh Khang không phải không muốn nói cho Sở Phi Yến biết, mà anh thật sự không hiểu Mao Tiểu Huy là người thế nào.
Diệp Vĩnh Khang tuy rằng không lớn tuổi lắm, nhưng anh có thể nhìn thấu vô số người, nhiều lần bước tới ranh giới sinh tử đã luyện cho anh có mắt nhìn người chuẩn xác, bất kỳ ai trước mặt anh đều có thể nhìn thấu.
Chỉ có Mao Tiểu Huy là người duy nhất khiến Diệp Vĩnh Khang khó hiểu.
Trên thực tế, ngay từ đầu, Diệp Vĩnh Khang đã biết Mao Tiểu Huy tự mình đặt quả bom đó, bởi vì ngoài quả bom đó ra thì không thấy quả bom thứ hai trên đường đi.
Hơn nữa vừa nãy trong hang động nhiều người như vậy, Mao Tiểu Huy là người duy nhất có chất gây nổ trên người, không phải cậu ta còn có thể là ai?
Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang không vạch trần là vì muốn xem mục đích của cậu ta rốt cuộc là gì.
Nhưng từ đầu đến cuối, Mao Tiểu Huy không có chút biểu hiện gì muốn làm hại đến Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.
Hơn nữa, vào mỗi thời khắc quan trọng, cậu ta dù sợ hãi cũng sẽ lo lắng cho sự an nguy của Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.