Chương 297
“Hehe, phụ nữ ở nơi này cũng được gọi là người sao?”
Trình Văn Đống thả ra một hơi khói, bỡn cợt: “Sao, sếp Lưu, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không ngờ ông vẫn còn ấp ủ tâm tình đó cơ đấy, được đấy, được đấy, hahaha! ”
Lưu Đại Hải mặc kệ, vươn tay đỡ cô gái dậy: “Tôi đưa cô đến bệnh viện”.
Lúc chuẩn bị rời đi, Trình Văn Đống đột nhiên giơ tay chặn phía trước, nhướng mi, hờ hững nhìn Lưu Đại Hải: “Lưu Đại Hải, có phải tôi nể mặt ông quá rồi không? Ông thử tiến thêm một bước nữa xem?”
“Ông……”
Lưu Đại Hải tức đến mức nổ đom đóm mắt, nhưng ông ta không thể làm gì đối phương, từ khi Trình Văn Đống nhận được thiệp mời đại lễ sắc phong, ông ta phách lối đến mức khiến người ta phải căm hận.
“Vậy anh cứ tiến lên hai bước đi, tôi muốn xem hậu quả sẽ như thế nào”.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
“Anh Diệp”.
Khi Lưu Đại Hải nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi tới, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Ồ, đây không phải là anh Diệp sao, hôm nay là ngày gì vậy? Không ngờ đường Mười Tám này, ngay cả một vị thần như anh Diệp cũng tới thăm, haha!”
Trình Văn Đống nhìn Diệp Vĩnh Khang cười.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Trình Văn Đống, không thèm để ý đến ông ta mà đưa cô gái tiến về phía trước hai bước, sau đó nói: “Giờ cô ấy đã tiến về phía trước hai bước rồi, tôi muốn xem hậu quả như nào”.
“Đệch, muốn chết à!”
Khi nhìn thấy vậy, người của Trình Văn Đống lập tức nhấc cây gậy và chuẩn bị lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Đợi đã!”
Trình Văn Đống giơ tay lên, híp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây: “Anh Diệp, dù sao chúng ta cũng là người quen cũ. Anh hết lần này tới lần khác đối đầu với tôi, e là có gì sai sai ở đây”.
“Lần trước ở Casino, dựa vào những gì anh nói với tôi, nếu là người khác có khi tôi đã xin hai cánh tay rồi đấy”.
“Chỉ là nể mặt thôi, nể một lần, đến lần hai thì e rằng không còn dễ thế nữa, anh có nghĩ vậy không, anh Diệp?”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng: “Nể mặt tôi à? Ông nghĩ ông là cái thá gì!”
“Anh……”
Trình Văn Đống cau mày, vừa chuẩn bị tấn công, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: “Ai, tên quái nào dám làm loạn ở địa bàn của tao!”
Sau đó một nhóm đàn ông to con cầm mã tấu hung hãn xông về phía bên này.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện ra kẻ cầm đầu chính là bố của Âu Dương Thiết Đản, Âu Dương Xuyên Trụ, sau đó anh mới nhớ ra rằng trước đây anh đã từng nghe Thiết Đản nói rằng mấy phòng gội đầu trên đường Mười Tám đều là do bố cậu nhóc mở, quả nhiên không hề nói điêu.
“Hả? Anh Diệp, sao anh cũng ở đây?”
Âu Dương Xuyên Trụ cũng nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, chờ chút, để tôi xử lý chút chuyện này đã”.
Âu Dương Xuyên Trụ vừa nói xong, liền giơ dao lên chỉ vào Trình Văn Đống, tức giận nói: “Ông chán sống rồi đúng không, dám làm loạn trên địa bàn của tôi, để xem tôi xử lý ông như nào!”