Chương 461
Mồ hôi lạnh men theo trán của Diệp Vĩnh Khang cứ thế chảy xuống, cơ thể anh không tự chủ được mà run lên.
Diêu San bên cạnh đã sợ khiếp vía luôn rồi: “Xin lỗi anh Diệp, là do tôi bất cẩn, lúc đó tôi không nên để cho Diệp Tiểu Trân rời đi cùng với người phụ nữ đó…”
Bốp!
Vẫn còn chưa nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã thẳng tay giáng một cái tát lên trên mặt Diêu San.
“Nếu như Diệp Tiểu Trân có mệnh hệ gì, tôi sẽ bẻ gãy xương của cô!”
Đôi mắt chằng chịt tia máu của Diệp Vĩnh Khang trợn trừng lên, anh lao lên xe như một kẻ điên rồi lái đi với tốc độ nhanh nhất.
Diêu San ôm lấy một bên má lằn rõ năm vết ngón tay đỏ ửng, có lẽ là hổ thẹn, cũng có lẽ là kinh ngạc, cả người cô ấy không kiềm chế được mà run lên, nước mắt men theo khoé mắt rơi xuống lã chã.
Cô ấy thật sự không hề cố ý, hôm nay lúc người phụ nữ đó đến đón Diệp Tiểu Trân, Diêu San cũng đã hỏi Diệp Tiểu Trân có quen biết đối phương hay không.
Diệp Tiểu Trân cũng tự mình nói người đó là cô của mình, vậy nên Diêu San mới để cho người phụ nữ đó đón Diệp Tiểu Trân đi.
Diệp Vĩnh Khang lúc này gần như cũng đang ở trong trạng thái phát điên, vậy nên anh thậm chí còn quên mất hỏi thêm thông tin về người phụ nữ đón Diệp Tiểu Trân đi kia.
“Huyền Trúc, em mau đi xuống đợi anh trước cửa công ty, anh có chuyện muốn nói với em”.
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa gọi điện cho Hạ Huyền Trúc, anh đã cố gắng giữ cho giọng điệu thật bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong giọng nói thì vẫn khó có thể che đậy được.
Anh thật sự không biết nên mở lời nói chuyện này với Hạ Huyền Trúc ra sao, nếu như biết con gái bị người ta bắt cóc thì liệu cô có sụp đổ hay không?
“Vĩnh Khang, sao thế?”
Hạ Huyền Trúc mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái phụ, ban nãy cô đã nghe ra giọng nói của Diệp Vĩnh Khang trong điện thoại có gì đó không ổn lắm.
Lúc này khi nhìn thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang thì càng thêm chắc chắn đã xảy ra chuyện quan trọng gì rồi.
“Huyền Trúc, chuyện mà anh sắp nói với em bây giờ, em phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt”.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng hết sức để điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng giọng nói thì vẫn hơi run rẩy: “Con gái của chúng ta bị bắt cóc rồi, bọn bắt cóc muốn cả hai người chúng ta cùng qua đó”.
“Huyền Trúc, em tuyệt đối đừng kích động, em yên tâm, anh bảo đảm với em, anh nhất định có thể bảo vệ tốt cho em và con gái của chúng ta!”
Diệp Vĩnh Khang phải lấy hết dũng khí mới thốt ra được những lời này, anh biết đối với Hạ Huyền Trúc mà nói, Diệp Tiểu Trân tượng trưng cho điều gì.
Anh đặc biệt lo lắng Hạ Huyền Trúc nghe được thông tin này sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.
Thế nhưng, biểu hiện của Hạ Huyền Trúc lại ngoài dự liệu của anh
“Vĩnh Khang, em tin anh”.
Giọng điệu của Hạ Huyền Trúc rất bình tĩnh, bàn tay khẽ đặt lên trên đùi của Diệp Vĩnh Khang, lúc nói chuyện thậm chí còn nở một nụ cười thoải mái: “Trong lòng em, anh mãi luôn là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất”.
“Vậy nên em tuyệt đối tin tưởng anh, chỉ cần có anh ở đây, con gái của chúng ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì”.
“Ngoài ra, anh nói cho em biết địa chỉ, hôm nay em sẽ lái xe”.
Hạ Huyền Trúc mở cửa xe ra đổi sang ghế lái chính, khẽ cười rồi giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên vai của Diệp Vĩnh Khang.
Dọc đường Hạ Huyền Trúc lái xe rất bình tĩnh, một tay cầm vô lăng, tay còn lại khẽ nắm lấy tay của Diệp Vĩnh Khang.