Chương 352
“Còn về phần tài sản của tôi, tôi đồng ý giao tất cả cho anh Diệp, nhưng anh Diệp vất vả bận rộn có thể sẽ không có thời gian xử lý những chuyện vụn vặt này”.
“Thế nên tôi sẵn lòng tiếp tục giúp anh Diệp xử lý những tài sản này, tận tụy làm việc cho anh Diệp”.
Nghe thấy thế, Diệp Vĩnh Khang nhìn Trình Văn Đống mấy giây bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ, sau đó bỗng bật cười ha hả.
“Anh… anh Diệp, tại sao anh lại cười?”
Tiếng cười này khiến Trình Văn Đống thấy rợn tóc gáy, vội nở nụ cười hỏi.
“Ha ha ha, tôi đang vỗ tay cho sự thông minh của ông đấy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trình Văn Đống cười nói: “Chỉ với mấy câu ngắn gọn mà ông đã liên tục dùng đến ba liên hoàn kế, không chỉ không ảnh hưởng gì đến gia sản của ông mà còn muốn ở cạnh tôi, dựa vào thế lực của tôi để tiếp tục trèo lên cao, hơn nữa còn ung dung thản nhiên xưng anh gọi em với tôi”.
“Nhưng đôi khi thông minh quá cũng là con dao hai lưỡi. Nếu không biết cách dùng thì sẽ làm hại đến bản thân, hôm nay ông bị chính sự thông minh của mình hại chết rồi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay ra lấy khẩu súng lục trong tay Lục Phong Thần, họng súng đen ngòm chĩa vào trán Trình Văn Đống.
“Anh Diệp, xin lỗi tôi sai rồi!”
Trình Văn Đống sợ hãi run rẩy: “Tôi không cần gì cả, tôi đồng ý đi trồng trọt với họ, làm nông cả đời”.
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy đáp: “Có biết tại sao tôi muốn lấy mạng ông không?”
“Chuyện này… xin anh Diệp chỉ rõ, có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Trình Văn Đống vội lên tiếng.
Ông ta cũng rất khó hiểu, theo lý thì chút mâu thuẫn giữa ông ta và Diệp Vĩnh Khang không lớn bằng mâu thuẫn giữa Hàn Xuân Lâm, La Thiết Hiên với Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng vì sao Diệp Vĩnh Khang lại có thể tha cho ba người kia, chỉ muốn lấy mạng ông ta?
“Lý do rất đơn giản”.
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói: “Vì Trần Tiểu Túy”.
“Trần Tiểu Túy? Anh Diệp có ý…”
Pằng!
Diệp Vĩnh Khang không để đối phương nói hết câu đã nhẹ nhàng bóp cò.
Uy lực của khẩu súng lục cỡ lớn tiêu chuẩn khiến Trình Văn Đống lập tức mất nửa đầu, cơ thể dần ngã xuống đất.
Ba người Tiền Đại Giang ở bên cạnh hoảng sợ đến độ mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy dữ dội.
“Trong vòng nửa tiếng phải đưa hợp đồng chuyển nhượng quyền cổ phần của các ông đến cho tôi. Nhớ đấy, là toàn bộ tài sản!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa tiện tay vứt khẩu súng lục lại cho Lục Phong Thần, sau đó không thèm quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.
Sân bay Giang Bắc.
“Quân hầu… Điện Chủ… hay gọi đại ca nhỉ, đại ca thuận miệng hơn một chút”.
Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Đại ca, đúng là chẳng đúng lúc gì cả, vốn dĩ định uống một bữa với anh mà lại bỗng dưng nhận lệnh, bọn tôi phải quay về các khu phòng thủ ngay lập tức, tiếc thật”.
Diệp Vĩnh Khang vỗ vai hai người cười nói: “Sau này còn gặp nhau mà, bây giờ hai người còn gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cuộc sống của người dân, chuyện này không thể đùa được. Được rồi, mau lên máy bay đi, tôi cũng về đây”.
“Đại ca giữ gìn sức khỏe!”
Hai người và Diệp Vĩnh Khang vẫn lưu luyến bịn rịn, nhưng vừa lên máy bay, Lục Phong Thần bỗng lấy máy tính bảng ra, sau đó vội vàng nhảy khỏi khoang máy bay: “Đại ca, đợi một lát”.
“Đại ca, suýt nữa thì quên, có một chuyện tôi muốn nhờ anh chỉ bảo”.
Lục Phong Thần vừa nói vừa mở một video trong máy tính bảng rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang: “Đại ca xem đi”.
“Đây là gì?”
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy máy tính bảng xem lướt qua, trong video là một khu rừng rậm, nhưng cỏ cây xung quanh đều có dấu vết bị thiêu rụi và nổ, trên tảng đá dày đặc các lỗ đạn.
“Đây chẳng phải là dấu vết của một trận phục kích trong rừng sao? Anh đưa tôi xem làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nói.
Lục Phong Thần lắc đầu nói: “Chuyện này không đơn giản như thế, hai ngày trước tôi dẫn người truy kích thế lực quấy rối biên giới, vừa lúc gặp phải một đám lính đánh thuê hỗn chiến ở đây”.