Chương 319
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng, mắng: “Trở về nhắn lại với lão phu nhân, Diệp Vĩnh Khang tôi đã không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp từ năm mười tuổi rồi!”
“Trên người tôi mang dòng máu nhà họ Diệp, những gì các người làm với tôi hồi đó coi như trả lại cho các người, giờ không ai nợ ai nữa!”
“Nhưng mà, ông nghe cho kỹ đây. Nếu nhà họ Diệp còn dám động tới tôi, cho dù là ai tới, tôi cũng sẽ giết hết. Dù cho là lão phu nhân đến, tôi cũng sẽ khiến bà ta có đến mà không có về!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mở cửa khởi động xe rời đi.
Lục Đào sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giữa lưng đã ướt đẫm cả một vùng rộng lớn.
Hắn không ngờ Diệp Vĩnh Khang tính tình nhát gan, đánh không dám đánh trả, chửi không dám nói lại, gặp chuyện gì cũng run rẩy hồi đó, bây giờ lại trở nên độc ác như vậy!
Hơn nữa, thân thủ của anh cũng rất mạnh, khi anh nhìn chằm chằm vào hắn vừa rồi, hắn cảm nhận được một luồng khí tức và áp lực nặng nề, như thể ngày tận thế sắp đến vậy!
Người này thật sự là cậu chủ phế vật của nhà họ Diệp hồi đó sao?
Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang đến đón Diệp Tiểu Trân tan học đúng giờ như thường lệ, về đến nhà liền để Diệp Tiểu Trân làm bài tập, trong lúc đó yếu ớt tựa vào trên sô pha ngẩn người.
Quá khứ của nhà họ Diệp sẽ luôn là nút thắt trong cuộc đời anh.
Anh sẽ không bao giờ quên, khi anh quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu cầu xin sự thương xót, khóc lóc thảm thiết, và biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt, cười trên nỗi đau của người khác của đám người nhà họ Diệp.
Cả nỗi đau khi anh bị đánh gãy chân, nỗi tuyệt vọng khi bị bắt vào một chiếc bao tải, ném xuống dòng sông băng giá …
Hôm nay, sự xuất hiện của Lục Đào một lần nữa gợi lên những ký ức nặng nề này trong lòng anh, anh thất thần gần như cả ngày, chỉ cảm thấy có tảng đá đè lên ngực khiến anh cảm thấy ngột ngạt.
Tuổi thơ tốt đẹp có thể dùng để hàn gắn cả một đời.
Nhưng tuổi thơ bất hạnh, phải mất cả đời mới có thể hàn gắn lại được.
Mà tuổi thơ của Diệp Vĩnh Khang là địa ngục!
“Bố”.
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Trân đột nhiên rụt rè đi tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, cúi đầu vươn bàn tay nhỏ bé ra, nói: “Bố, bố phạt Tiểu Trân đi”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại phải phạt Tiểu Trân?”
Tiểu Trân cúi đầu nói nhỏ: “Con thấy hôm nay bố có tâm trạng không tốt. Con nghĩ bố đã biết hôm nay Tiểu Trân ở mẫu giáo không ngoan”.
“Trong lớp mỹ thuật, con cùng Đậu Đậu vẽ tranh. Bút màu của Đậu Đậu bị mất một cây, thế là cậu ấy đã nói là do con lấy”.
“Nhưng con thực sự không lấy bút chì màu của cậu ấy, nhưng Đậu Đậu không tin, cứ bắt con phải đền cậu ấy một cây, sau đó anh Thiết Đản đã lấy hộp đựng bút đánh cho Đậu Đậu khóc”.
“Sau đó con và anh Thiết Đản đã bị giáo viên mỹ thuật gọi ra sau phạt …. Con xin lỗi, bố, Tiểu Trân không ngoan, đừng giận nữa được không, bố đánh Tiểu Trân đi này”.
Diệp Tiểu Trân khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt áy náy, cô bé nghĩ, hôm nay bố có tâm trạng không tốt chắc chắn là do cô bé.
“Tiểu Trân, bố không có giận con đâu mà”.
Diệp Vĩnh Khang yêu thương lau vết nước mắt trên má Diệp Tiểu Trân, hiền dịu nhìn Diệp Tiểu Trân: “Bố tin Tiểu Trân chắc chắn sẽ không lấy đồ của người khác như vậy”.