Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 640

Mặc dù anh chắc chắn sẽ không so đo với một con rệp, nhưng nếu con rệp này quá bát nháo thì anh cũng không ngại mà giẫm chết vài con đâu.

“Anh còn dám nhắc đến chuyện vừa nãy với tôi à. Hôm nay đừng có hòng, nếu không chặt đứt tay các người ra, tôi đi đầu xuống đất!”

Vương Hoa Bình hung ác nói.

Tuy nhiên, mấy tên to con bên cạnh không nghe theo mệnh lệnh của cô ta mà vội vàng quay đầu bỏ đi.

Bản thân những tên này này không phải là đàn em của Vương Hoa Bình, họ chỉ là mấy kẻ lao đến dằn mặt đối phương sau khi nhận tiền của Vương Hoa Bình thôi.

Nhưng cho dù có nghèo đến phát điên, bọn họ cũng sẽ không bao giờ dám đối đầu với Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải.

Hơn nữa bọn họ nhất định không ngu ngốc như Vương Hoa Bình, tuy rằng không quen biết Diệp Vĩnh Khang, nhưng nhìn thấy Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải tôn trọng anh như vậy, mấy tên to con liền biết kẻ này là kẻ họ không thể chọc vào được.

“Này, sao lại đi thế, quay lại đây!”

Vương Hoa Bình tức giận giậm chân, sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn về một hướng, vui mừng nói: “Nhất Minh, em ở đây này, có người bắt nạt em!”

Nhìn theo tiếng gọi, Diệp Vĩnh Khang thấy cách đó không xa có một thanh niên ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo khôi ngô.

“Hai người cứ đợi đấy, bạn trai của tôi đến rồi, hahaha, xem anh ấy sẽ xử các người như nào!”

Vương Hoa Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc một cách hung dữ, rồi bước nhanh về phía người thanh niên.

“Nhất Minh, có người bắt nạt em, anh nhất định phải giúp em”.

Vương Hoa Bình nắm lấy cánh tay của chàng trai trẻ nũng nịu, bày ra bộ dạng rất tủi thân.

“Em yêu, e rằng hôm nay anh lại phải ra tay trừ khử mấy con rệp rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười bất lực nhìn Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc trước đây đã nói với anh rằng nếu anh gặp phải loại người quá đáng khinh, thì cứ việc xử lý chúng.

Nhưng nếu không phải là quá đáng, tốt hơn hết là không nên đánh nhau, vì vậy Diệp Vĩnh Khang trước khi ra tay phải báo cáo với Hạ Huyền Trúc.

“Không, lần này để em”.

Tuy nhiên, câu trả lời của Hạ Huyền Trúc lại khiến Diệp Vĩnh Khang ngạc nhiên: “Em?”

Hạ Huyền Trúc tinh nghịch gật đầu và cười nói: “Lần này em sẽ biểu diễn cho anh xem”.

Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên bật cười: “Được rồi, lần này sẽ để vợ yêu bảo vệ anh, hahahaha!”

Lúc này, Vương Hoa Bình đang khóc lóc, nắm lấy cánh tay của Phương Nhất Minh và đi về phía bên này.

“Nhất Minh, là bọn chúng, anh mau giúp em chặt chân chúng ra đi, nếu không em mặc kệ anh đó!”

Vương Hoa Bình nắm lấy cánh tay của Phương Nhất Minh nũng nịu.

Hạ Huyền Trúc khẽ cau mày, tự hỏi thế giới này bị làm sao vậy, hở ra tí là muốn chặt chân người ta.

Hôm nay là cô gặp nạn, nếu như là một người bình thường không có năng lực, thật sự vì sự cố này mà mất đi đôi chân của mình sao?

Ánh mắt của Phương Nhất Minh cũng rơi vào người Hạ Huyền Trúc.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang đứng ở một bên đột nhiên tiến lên một bước nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK