Chương 614
Tuy nhiên, sau một vài giây, không có gì xảy ra cả.
“Không thể, không thể nào!”
Thạch Hữu Sâm lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngừng ấn điều khiển từ xa, trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: “Mày đã làm gì!”
Thiên Ảnh và những người khác bên cạnh cũng khó hiểu, Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, tựa hồ đã biết điều khiển từ xa này bị trục trặc.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, đột nhiên hướng về một bên hét lên: “Sử Đông Tây, cậu ra giải thích cho ông ta cái”.
“Đại ca, tôi là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.
Trong bóng tối sau lưng Thạch Hữu Sâm, một thân hình mũm mĩm chậm rãi bước ra với vẻ mặt không vui, than thở với Diệp Vĩnh Khang: “Lần sau đừng gọi nhầm tên tôi nữa được không”.
Diệp Vĩnh Khang cười cười: “Được rồi, nhớ kỹ rồi, cậu là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây!”
Sau đó hai người bước tới, đập nhẹ vào ngực nhau rồi cười lớn.
“Sử Thiên Vương!”
Thiên Ảnh bên cạnh cũng rất sốc, không ngờ lại có thể gặp Sử Nam Bắc, người đã mất tích đã lâu, ở đây.
Hơn nữa, hắn cũng không hề phản bội!
“Sử Nam Bắc, là mày, sao mày lại phản bội tao!”
Thạch Hữu Sâm mở to mắt, trong mắt đầy bất ngờ và tức giận.
Sử Nam Bắc quay đầu lại, nhìn Thạch Hữu Sâm bằng ánh mắt chán ghét nói: “Não của ông có bệnh à? Tôi vốn là người của Điện Long Thần, sao lại thành phản bội ông được?”
Thạch Hữu Sâm tức giận nói: “Đừng quên, mày đã từng tuyên thệ với Tôn chủ!”
“Tuyên thệ? Cái việc dễ hơn cả đánh rắm này mà ông cũng tin à?”
Sử Nam Bắc khinh thường nói: “Nếu ông thích, một ngày tôi có thể tuyên thệ một trăm lần, có tác dụng mẹ gì không?”
“Mày……”
“Đừng có vớ vẩn nữa!”
Sử Nam Bắc giơ tay ngắt lời Thạch Hữu Sâm và nói: “Vì mọi chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần phải vòng vo nữa. Nói ra Tôn chủ là ai, bằng không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết”.
Đám người Diệp Vĩnh Khang bên cạnh cũng rất tò mò, cho tới bây giờ bọn họ mới biết Thạch Hữu Sâm chỉ là một con rối mà thôi.
Tôn chủ đằng sau là ai?
Tuy nhiên, Thạch Hữu Sâm lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt mà cười: “Tôn chủ, tôi không hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài hãy thu hồi linh hồn của tôi đi!”
Nói xong, hắn cắn mạnh, sau đó đầu liền gục xuống, khóe miệng chảy ra một vệt máu đen.
“Đệch, con chó này ngậm thuốc độc!”
Sử Nam Bắc vô cùng kinh hãi, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Thạch Hữu Sâm còn có chiêu như vậy.
Bằng cách này, manh mối bí ẩn về Tôn chủ sẽ lại bị đứt đoạn.
“Để ông ta chết như vậy quá dễ dàng cho ông ta quá rồi”.
Lúc này, một giọng nói thanh tao của một người phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng Sử Nam Bắc.