Chương 174
“Nếu cô là do Hàn Tiểu Xuân gọi tới, vậy thì cô xuống đó bầu bạn với hắn đi, yên tâm, chết rồi thì sẽ không trở thành người tàn phế đâu”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đập mạnh cơ thể của Tống Tư Nhã vào cửa sổ.
Choang!
Cửa kính bị đập vỡ trong tích tắc, cơ thể của Tống Tư Nhã cùng văng ra ngoài.
Cùng với tiếng hét thất thanh của cô ta, vài giây sau đó, một tiếng động lớn vang lên ở dưới lầu.
Dưới lầu.
Bên cạnh chiếc xe, Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị kéo cửa đi vào.
“Anh Diệp!”
Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng thu hút can đảm để hét lên.
Những chuyện xảy ra vừa ồi hoàn toàn khiến cô ấy bị sốc.
Lớn bằng này rồi nhưng chưa từng thấy người nào ra tay độc ác như vậy.
Điều khiến cô ấy sợ hãi nhất chính là ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang!
Khi Diệp Vĩnh Khang làm tất cả những chuyện này, từ đầu đến cuối anh đều rất bình tĩnh, ánh mắt yên lặng như một vũng nước, như thể tất cả chuyện này đối với anh mà nói đều là những chuyện vô cùng bình thường.
Trần Tiểu Túy sợ đến mức ngây ra hồi lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cho đến lúc này mới hoàn hồn lại chút, bởi vì có chuyện cô ấy cần phải nói.
“Anh Diệp, Hàn Phong vừa rồi là con trai duy nhất của nhà họ Hàn, một trong số tam đại gia tộc ở Giang Bắc”.
“Chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, từ khi nhà họ Chu bị sụp đổ đã trở thành vua của thế giới ngầm ở Giang Bắc”.
“Hàn Phong là con trai độc nhất của nhà họ Hàn, cũng là người thừa kế duy nhất cho vị trí gia chủ, bây giờ hắn xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Hàn e rằng sẽ…”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đương nhiên anh hiểu Trần Tiểu Túy đang muốn nói gì.
“Các cô nói cho người nhà họ Hàn biết, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều do một mình Diệp Vĩnh Khang tôi làm, nếu như muốn báo thù, tôi luôn sẵn lòng đón tiếp bất cứ lúc nào!”
Sau khi nói xong anh liền mở cửa xe, kéo tay Hạ Huyền Trúc xuống rồi đưa cô lên xe của mình, lái xe rời đi.
Để lại đám người Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên đứng ngây như phỗng ở đó, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán.
“Lần này rắc rối to rồi, nhìn thái độ của anh Diệp, rõ ràng là đang đánh giá thấp đối phương!”
Lưu Đại Hải ôm đầu, nói: “Cho dù thân phận của anh Diệp rất tôn quý, nhưng vẫn là một người trần mắt thịt, nếu như Hàn Sách Hổ nổi điên lên, không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu!”
Đường Văn Nguyên cũng cau mày, nói: “Hay là chúng ta tới tìm anh Diệp nói chuyện, giải thích rõ cho anh ấy hiểu, bảo anh ấy mau chóng rời khỏi Giang Bắc”.
“Vô ích thôi”.
Trình Văn Đống thở dài, nói: “Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng ở mức độ nào đó tôi có thể hiểu được tính cách của anh Diệp, anh Diệp còn quá trẻ, có những chuyện suy nghĩ quá đơn giản”.
Một đám người lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu, bởi vì họ đều biết rõ nhà họ Hàn là sự tồn tại như thế nào.