Chương 620
“Đệch, đỉnh vãi!”
Sử Nam Bắc không khỏi thốt lên ngay khi bước xuống.
Công trình dưới lòng đất này rất lớn, dù nằm dưới lòng đất hơn 50 mét nhưng nó được thắp sáng rực rỡ như ánh sáng ban ngày.
Còn có chức năng thông gió rất tốt, không những không khí không bị bẩn mà còn tốt hơn không khí bên ngoài.
Đi qua một hành lang dài, không chỉ có một bãi chạy tiêu chuẩn dài bốn trăm mét, mà còn có những dãy phòng nhỏ màu trắng ngà làm bằng vật liệu đặc biệt.
Điều tuyệt vời hơn nữa là còn có sa mạc, học viện, rừng rậm, đầm lầy và các địa hình mô phỏng khác được tạo ra bằng các thiết bị đặc biệt.
Những địa hình này được mô phỏng rất thực tế, với bản sao một-một về sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm, cũng như nhiều loại thực vật phát triển trong môi trường tương ứng với thực tế.
Sử Nam Bắc thậm chí còn nhìn thấy một số con rắn độc nhiều màu sắc trong địa hình rừng rậm.
Tiếp theo là nhà ăn, trường bắn, đấu trường và các địa điểm khác.
Cuối cùng, đến một hang tối với hai cánh cổng làm bằng thép không gỉ.
Lăng Vi nhìn cánh cổng được sơn màu đen, nói với vẻ nghi ngờ: “Anh Diệp, tôi có thể thấy rằng đây là một sân tập rất lớn”.
“Những trường bắn, bãi chiến đấu và bãi huấn luyện vũ khí kia đều có thể hiểu được, nhưng trong hang động này không có thiết bị nào cả, diện tích chiếm giữ là một phần mười của toàn bộ công trình dưới lòng đất. Tôi muốn biết nó được sử dụng để làm gì”.
Trước khi Diệp Vĩnh Khang kịp nói, Sử Nam Bắc ở bên cạnh đã mỉm cười: “Cô có thể hiểu đây là địa ngục trần gian”.
“Địa ngục trần gian?”
Lăng Vi nghe thấy vậy thì bối rối nhưng không tiếp tục hỏi nữa, anh Diệp giao dự án bí mật này cho cô ấy có nghĩa là đã rất tin tưởng cô ấy, nếu hỏi đến tận cùng thì có hơi không biết điều.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại khá hài lòng với mô tả của Sử Nam Bắc.
Bãi huấn luyện khổng lồ dưới lòng đất này, trên thực tế, hang động nguyên thủy tối tăm này mới chính là cốt lõi ở đây!
Vì không gian bên trong quá lớn, nếu chỉ dựa vào đi bộ thì không biết sẽ phải đi vòng quanh bao lâu, nên bên trong có rất nhiều xe đạp cát và các loại xe địa hình.
Cho dù là lái xe đi chăng nữa thì cả ba người cũng đã mất hơn hai tiếng đồng hồ dạo quanh bên trong, đủ để thấy công trình ngầm này có quy mô lớn như thế nào.
“Lăng Vi, vất vả cho cô rồi, nhưng từ giờ trở đi, chuyện ở đây cô phải sống để bụng chết mang theo”.
Sau khi trở lại mặt đất, Diệp Vĩnh Khang trịnh trọng nói với Lăng Vi.
Lăng Vi gật đầu: “Tôi không biết gì cả, tôi không thấy gì hết, anh Diệp, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây”.
Nói xong, Lăng Vi quay người lái chiếc Bentley màu đỏ đi, cô ấy là một người phụ nữ thông minh, biết phải làm gì vào lúc nào.
“Mập, hiện tại tôi có một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng cần cậu hoàn thành”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Sử Nam Bắc với vẻ mặt nghiêm túc.
Sử Nam Bắc cũng thu cái vẻ cà lơ cà lất trước đó đi, vẻ mặt đanh lại, thở dài: “Đại ca, tôi biết nhiệm vụ là gì rồi. Nếu trại huấn luyện dưới lòng đất này lớn hơn gấp mấy chục lần nữa, thì nó sẽ sớm đuổi kịp trại huấn luyện Điện Long Thần của chúng ta”.