Chương 562
“Nếu muốn lấy mật của con trăn này, thì một người hơi khó”.
“Một việc khó khăn khác đó là ai cũng có mục đích của mình mà cam nguyện trở thành kẻ mạo hiểm tính mạng”.
“Con trăn này lợi hại thế nào thì ai cũng biết, cho nên kẻ có gan vào núi nhất định không phải hạng bình thường”.
“Mà trăn mào gà thì cũng chỉ có một con, cho nên sau khi vào núi, điều đầu tiên cần đối mặt đó chính là loại người mang trái tim ác quỷ, không chừa thủ đoạn”.
“Dù là kẻ may mắn sống đến cuối cùng cũng chỉ có tư cách đánh một trận với trăn mào gà mà thôi”.
“Mà sức chiến đấu của trăn mào gà còn mạnh hơn những người đó nhiều, do đó dù tôi có cần túi mật kia đến đâu thì trước giờ cũng chưa từng nghĩ phải đi làm việc mà xác suất cơ hồ bằng không này”.
Bác Hải vừa dứt lời, Sở Phi Yến đột nhiên kiên quyết nói: “Bác Hải, cháu nhất định sẽ lấy được mật trăn!”
Bác Hải quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kiên định của Sở Phi Yến, không khỏi lắc đầu ngao ngán, cười nói: “Cô gái, cô không nghe tôi nói gì vừa rồi sao?”
“Cháu nghe rất rõ!”
Sở Phi Yến cắn môi nói: “Cháu không quan tâm khó khăn thế nào, nhưng bây giờ đây là cách duy nhất để cứu ông nội, dù sao cháu cũng phải thử!”
Cô gái nóng nảy nói xong liền xoay người đi về phía cửa.
“Phi Yến, chờ một chút!”
Diệp Vĩnh Khang kịp thời gọi cô ấy lại, sau đó nhìn về phía bác Hải nói: “Bác Hải, hôm nay không lên núi không được”.
“Nhưng tôi nghĩ nếu bác Hải đã nghiên cứu rất kỹ về con trăn mào gà thì tôi nghĩ chắc bác cũng đã nghĩ đến biện pháp đối phó với nó rồi”.
Bác Hải nhìn Diệp Vĩnh Khang, trong mắt đầy tán thưởng: “Cậu trai trẻ, trước khi trả lời câu hỏi của cậu, tôi có thể lỗ mãng hỏi một câu không, rốt cuộc cậu là ai?”
Bác Hải cả đời này hẳn cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, thấy đủ loại người, vậy mà hôm nay lại bị người thanh niên có tướng mạo bình thường trước mặt này làm cho bất ngờ.
Bình tĩnh, tỉnh táo, dứt khoát và tự do tự tại, đến cụ ấy cũng phải dùng nửa đời người, trải qua vô số sóng to gió lớn mới có được những phẩm chất này.
Người thanh niên trước mặt này dường như cùng lắm là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng những phẩm chất này lại được thể hiện một cách vô cùng sinh động ở anh!
“Xin lỗi tiền bối, hiện tại cháu không thể trả lời bác về việc này, nhưng nếu tiền bối không muốn giúp đỡ, thì vãn bối cũng không ép buộc nữa”.
Diệp Vĩnh Khang chắp tay về phía đối phương, nói xong định xoay người rời đi.
Bác Hải với anh mới gặp nhau lần đầu tiên, anh tất nhiên không thể tiết lộ danh tính thực sự của mình cho một người mình chưa hiểu rõ được.
“Từ đã!”
Bác Hải thở dài một hơi trở về phòng lấy ra một cái hộp đàn hương nói: “Mang theo thứ này, có lẽ sẽ có ích đấy”.
Diệp Vĩnh Khang mở ra, thấy bên trong là một con dao găm dài khoảng nửa thước, rộng hai thước, toàn thân màu lam nhạt.
“Đây là?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút khó hiểu.