Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215

Lâm Đại Long ở đầu dây bên kia mỉm cười hỏi thăm, Triệu Đại Lực là con trai của đồng đội cũ nên ông ấy trước giờ rất thích Triệu Đại Lực, vì vậy Lâm Đại Long luôn hy vọng rằng con gái ông ấy có thể ở bên Triệu Đại Lực.

“Vừa mới gặp, về sau sẽ dần dần tìm hiểu … Bố, có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra với Đại Lực rồi”.

Lâm Tĩnh biết chuyện này rất nghiêm trọng, cô ấy cũng không dám giấu giếm, nên nhanh chóng giải thích tình huống của Triệu Đại Lực lúc này cho bố nghe.

Nhưng không ngờ rằng sau khi Lâm Đại Long nghe xong, không những không hoảng sợ mà còn cười lớn ở đầu kia điện thoại: “Không sao, chuyện thường thôi, cậu ấy chỉ bị chết máy tí ấy mà”.

“Chết máy?”

Lâm Tĩnh bối rối.

Lâm Đại Long cười giải thích: “Khi Đại Lực còn nhỏ, đầu bị cánh cổng kẹp phải. Sau này, mỗi khi gặp phải chuyện gì phấn khích, não thằng bé sẽ gặp phải tình trạng như chết máy vậy, chuyện thường ấy mà”.

Lâm Tĩnh sau khi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì anh ta sẽ như vậy bao lâu? Con không thể để anh ta cứ nằm trên đất thế được”.

“Cái này cũng không ổn định, có khi vài phút, có khi vài ngày, lâu nhất là bị hơn một tuần”.

“Như này đi, hay con cố gắng nói điều gì đó kích thích thần kinh của cậu ấy, như vậy cậu ấy có thể khởi động lại đó”.

Kích thích thần kinh?

Lâm Tĩnh và Diệp Vĩnh Khang nhìn nhau chằm chằm, tự hỏi điều gì có thể kích thích được Triệu Đại Lực.

“Nhặt tiền, nhặt tiền đi, tiền rơi trên đất kìa!”

Lâm Tĩnh hét vào mặt Triệu Đại Lực.

Nhưng Triệu Đại Lực hoàn toàn không phản ứng.

“Trúng số độc đắc rồi!”

“Vợ anh sinh con rồi kìa!”

“Người đẹp đến rồi!”

“Ăn cơm thôi!”

“Đánh nhau kìa!”

…….

Lâm Tĩnh đã thử hàng chục phương pháp, hét khô cả môi nhưng Triệu Đại Lực trông vẫn như cũ, ánh mắt đờ đẫn, bất động, chả có phản ứng gì.

“Phải làm sao bây giờ, cái gì có thể kích thích anh ta chứ!”

Lâm Tĩnh cuống đến mức giậm chân, tuy rằng bố cô nói Triệu Đại Lực chết máy là chuyện bình thường, nhưng không thể để anh ta nằm ở đây mãi được.

Diệp Vĩnh Khang cũng chán nản, đang lúc bí bách, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền quát Triệu Đại Lực một tiếng: “Của anh bằng con giun!”

Bùm!

Nghe vậy, Triệu Đại Lực đột nhiên bật lên như một con cá chép, mặt đỏ bừng nói: “Anh nói cái gì? Của anh mới là con giun đất, của tôi là mãng xà!”

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn Lâm Tĩnh, nghiêm túc giải thích: “Tĩnh Tĩnh, của anh cũng không nhỏ đâu, chỉ là của tên này lớn quá thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK