Chương 556
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía cô gái BMW, ôn tồn nói: “Thanh toán nốt tiền rồi cô cầm đồ đi”.
Nói xong anh bước ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.
Lúc anh vừa mở cửa xe ngồi vào định đến tiệm thuốc tiếp theo thì cô gái BMW đột nhiên chạy đuổi theo.
“Không ngờ anh còn biết võ, thật sự cảm ơn anh”.
Cô gái BMW cầm chiếc bình thủy tinh có con rắn đỏ nhỏ, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng con mắt sùng bái.
Lúc này trong đầu Diệp Vĩnh Khang chỉ toàn chuyện của Tử Kim Lan, nên không có tâm trạng để quan tâm đến những thứ khác, lúc nãy ra tay giúp đỡ cũng chỉ vì cô gái BMW này trước đây từng giúp đỡ anh mà thôi.
“Lần trước, cảm ơn cô đã giúp tôi”.
Diệp Vĩnh Khang lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, chưa cho cô gái: “Tấm thẻ lần trước cô đưa tôi, tôi vẫn chưa dùng đến nên không biết bên trong có bao nhiêu tiền. Cô cầm số tiền trong này đi, nếu không đủ thì cứ nói với tôi”.
“Haiz, chuyện nhỏ này anh còn muốn tính toán với tôi sao?”
Cô gái BMW đẩy tấm thẻ lại, sau đó đẩy cửa ngồi vào ghế phụ lái một cách tự nhiên, sau đó đưa tay ra nhiệt tình nói: “Xin chào, tôi là Sở Phi Yến, không ngờ anh còn là cao thủ võ lâm, rất vui được làm quen với anh”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái rồi cũng bắt tay đối phương: “Tôi tên Diệp Vĩnh Khang”.
“Được, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Diệp!”
Sở Phi Yến phấn khích nói: “Anh Diệp, anh học võ từ đâu vậy? Thật lợi hại, có thể dạy tôi vài chiêu không…”
Sở Phi Yến đang khoa tay múa chân nói chuyện hưng phấn, đột nhiên khựng lại như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “À, anh Diệp, hãy nghe lời tôi, bây giờ lập tức rời khỏi Đông Hải, càng nhanh càng tốt!”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”
Sở Phi Yến lo lắng nói: “Bà cô vừa nãy không phải là người dễ động vào đâu, đó là cô cả nhà họ Hoàng đấy, còn là một người phụ nữ vô cùng độc ác”.
“Hơn nữa, nhà họ Hoàng còn có thế lực lớn ở Đông Hải, có thể coi là hoàng đế nơi này, nếu để bọn họ bắt được thì anh chết chắc!”
Diệp Vĩnh Khang thấy Sở Phi Yến còn lo lắng hơn mình, đôi môi nứt nẻ của anh khẽ nở nụ cười.
Cô gái này rất thẳng thắn, đanh đá, nhưng lại rất chân thành và lương thiện.
Lần đầu gặp mặt, anh đâm vào đuôi xe đối phương, người ta không những không tính toán mà ngược lại còn đưa thẻ và tiền cho anh.
Tính cả lần này cũng chỉ mới là lần thứ hai gặp mặt, cả hai thậm chí còn không biết tên nhau, vậy mà cô gái này dám chắn lưỡi dao bảo vệ anh.
Không ngờ trong xã hội vật chất ngày nay còn có một cô gái khí chất chân chính như vậy.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào bình thủy tinh trong tay cô gái, con rắn nhỏ màu đỏ bên trong đang ngóc đầu dậy, lè cái lưỡi đỏ nhỏ.
“Nếu nhà họ Hoàng đó đáng sợ như vậy thì cô còn tranh thứ này với bọn họ làm gì, đây là thú cưng sao?”
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Nói đến chủ đề này, Sở Phi Yến cúi đầu nhìn con rắn nhỏ trong chai thủy tinh, khẽ thở dài nói: “Tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Bệnh của ông nội tôi càng ngày càng nặng, sắp không qua khỏi rồi”.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, chỉ vào con rắn đỏ nhỏ: “Thứ này có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cô sao?”