Chương 424
Đám người xem cũng lắc đầu chế giễu, cho rằng người này hẳn là không thể ra vẻ được nữa, mới miễn cưỡng chống đỡ như vây.
Hạ Huyền Trúc ở bên cũng bối rối, cô biết rất rõ tính tình của Diệp Vĩnh Khang, chưa bao giờ coi trọng tiền bạc, bây giờ lại còn đang tranh đấu với người ta, sao lại đi chọn mấy đồ rẻ tiền làm gì?
Mặt Diệp Vĩnh Khang không hề biết sắc, tiếp tục chỉ vào vài thứ rẻ hơn, tổng cộng có khoảng mười thứ, sau đó hài lòng gật đầu: “Là đống đó”.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Cô gái ôm bụng cười: “Oa, mua một lúc mười cái, nhiều như vậy, mà mấy cái này cộng lại có lên tới năm mươi nghìn tệ không?”
“Ha haha ha, dù muốn đóng giả phú ông cũng phải động não chút đi chứ, có phải so số lượng đâu, ha ha ha ha!”
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh trong lòng nở hoa, nghĩ không biết hôm nay là ngày gì, một đống này cộng lại có thể bằng thành tích hơn nửa năm của cô ấy đấy.
“Thưa anh, anh muốn mua hết mười cái này sao? Tôi gói lại cho anh!”
Nhân viên bán hàng vội vàng chuẩn bị quét mã QR để ra giá.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lắc đầu, sau đó nhàn nhạt nói ra một lời lập tức làm cho không khí chung quanh trở nên đông cứng lại.
“Không, ý của tôi là, ngoại trừ mười món rẻ này, tất cả những thứ trong quầy này đều gói lại cho tôi!”
Yên lặng!
Sự im lặng đến chết người!
Cả hội trường ồn ào ngay lập tức trở nên lặng yên đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người tròn xoe mắt, há to mồm thắc mắc không biết có phải mình bị ảo giác không!
Có ít nhất hàng trăm mặt hàng trên quầy này, giá tổng hợp lại là hơn ba mươi triệu nhân dân tệ!
Cô gái vừa cười lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn ngây người ra.
Tuy nhiên, cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại, nói lớn với nhân viên bán hàng rằng: “Đừng nghe họ nói, chắc chắc là họ đang giả vờ, làm sao có người có thể …”
“Quẹt thẻ!”
Cô gái chưa kịp nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã ném nhẹ thẻ ngân hàng vào quầy.
Gần trăm sản phẩm, hơn ba mươi triệu tệ!
Mọi người đều bị sốc!
Điều khiến họ bị sốc không chỉ là số tiền người bình thường phải nhịn ăn nhịn uống phấn đấu cả đời.
Mà là người thanh niên có vẻ ngoài giản dị này thậm chí còn không thèm chớp mắt khi quẹt thẻ, như thể đối với anh chuyện đó chỉ giống như là mua một cái bắp cải thôi vậy.
Gần trăm món đồ bằng ngọc các loại, chất đầy trong một chiếc vali lớn.
“Chồng, anh mua nhiều vậy, nhà mình đâu có chỗ để”.
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang nói.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: “Vậy lại càng dễ, mua thêm một lô nhà nữa là được”.
Hạ Huyền Trúc nói: “Ý kiến hay”.
Vợ chồng kẻ hát người khen hay, kỳ thực những lời này đều là nói với cô gái bên cạnh.
“Không phải chỉ là hơn ba mươi triệu tệ thôi sao, có gì ghê gớm à!”
Cô gái bị lửa giận làm cho lóa mắt, lấy điện thoại ra: “Chồng, anh ở đâu, mau tới đây đi, em bị người ta bắt nạt đây này!”